Ngay lúc Dạ Vương cực kỳ sốt ruột, bên trong Tháp Thiên Ky truyền ra tiếng nổ vang, bỗng nhiên cả tòa tháp sụp đổ, vết nứt ngang dọc trên thân tháp giống như một giây sau liền nổ toàn bộ.
Vết nứt nổ vỡ vụn bắn ra ánh vàng rực rỡ, nháy mắt bao phủ cả vùng bình nguyên (đồng bằng).
Mọi người ở dưới tháp bất giác che mắt, có loại cảm giác chói mù mắt.
"Đây là có chuyện gì?" Dạ Vương quá sợ hãi: "Tháp Thiên Ky này sắp vỡ nát?"
Sắc mặt Ám Ưng cũng trắng bệch nhìn về phía Ám Lân. Vẻ mặt Ám Lân không đổi, hơi hơi nheo đôi mắt đẹp đẽ lại, quyết đoán hạ lệnh: "Mọi người bày trận, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu."
"Hộ pháp Ám Lân cảm thấy vì sao Tháp Thiên Ky xảy ra dị tượng này?" Nam Môn Tư cung kính hỏi.
Ám Lân nhìn nàng ta một cái, nữ nhân này thật là nhẫn tâm, tỷ tỷ bị đánh cho gần chết, nàng ta lại đi theo đến Tháp Thiên Ky, còn đợi ở đây hơn mười ngày.
Nhìn tỷ muội tình thâm, thật ra lại là ích lợi tối thượng, thấy tỷ tỷ Nam Môn Tĩnh đã không còn cơ hội cũng chẳng muốn quan tâm nữa.
"Cho dù là vì lý do gì, đề phòng sớm một chút, luôn luôn không sai." Ám Lân không chút để ý nói.
Ầm ầm - -
Tiếng Tháp Thiên Ky nổ tung không ngừng vang vọng trong thiên địa, sóng kết giới trong suốt bao phủ bên ngoài tháp dao động kịch liệt, giống như bão táp phủ xuống biển cả cuồn cuộn không ngừng, tràn ngập điềm báo nguy hiểm.
Một dòng lực lượng kinh khủng từ trong vết nứt lộ ra, ánh sáng ngũ sắc rực rỡ càn quét đất đai giống như máy cắt, nơi nó đi qua không có một ngọn cỏ, núi rừng đổ xuống thành từng khối, dãy núi hóa thành bụi đất!
Lúc Ám Ưng nhận thấy không đúng đã không kịp lui: "Đề phòng, phòng ngự! Nhanh ngăn cản!"
Bá - -
Lực lượng nghiền ép vạn vật nghiền qua thân bọn họ, mọi người dồn dập hộc máu, đồng tâm hiệp lực mới thật không dễ dàng ngăn cản được.
Ám Ưng, Ám Lân và Dạ Vương đổ mồ hôi lạnh, một khắc khi ánh sáng đảo qua, bọn họ thật sự cảm thấy giống như sắp chết!
"Lực lượng thật cường đại, sao trung tâm Tháp Thiên Ky có thể có lực lượng cường đại như vậy?" Lòng Dạ Vương còn sợ hãi.
"Có thể là lực lượng của tinh thể cực phẩm không?" Nam Môn Tư hỏi.
Ám Lân không nói chuyện, một tia dao động ở đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, lực lượng tinh thể cực phẩm bạo phát ra cũng cực kỳ khủng bố, nhưng vĩnh viễn không đạt được uy lực như vừa rồi.
Loại lực lượng này, làm cho người ta có cảm giác thiên địa cũng phải thần phục, giống như đến từ ý chỉ của thần, hủy diệt hay sáng tạo đều chỉ trong một ý niệm.
Lực lượng như vậy, có vẻ như có chút quen thuộc. Giống như từng cảm nhận được ở trên người Dạ Quân Mạc.
Tinh thần Ám Lân khẽ động, nhìn về phía Tháp Thiên Ky.
Tháp Thiên Ky đã bị nghiền nát triệt để, nhưng vẫn có thể duy trì nguyên dạng, là do kết giới bên ngoài vây lấy nó.
Hai bóng người chật vật ngã nhào ra khỏi tháp, chính là Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên.
Triệu hoán thú của bọn họ đều đã được gọi ra chống lại lực lượng Thần Sáng Thế của Bạch Vũ mãnh liệt bắn ra, gần như đều đã tan thành mây khói, lúc này không hộc máu cũng đã là may mắn.
"Là các ngươi?" Dạ Vương lập tức cảnh giác lui về phía sau, tâm thoáng chốc chìm đến đáy cốc.
Thượng Quan Vân Trần thì bọn họ còn có thể đối phó, nhưng Ngọc Ưu Liên chính là Thần Hoàng. Bọn họ còn đi ra từ trong tháp, chắc chắn là đã đánh nhau với Dạ Quân Mạc, một đấu hai, không biết Dạ Quân Mạc có thể chịu đựng được không.
Về phần Bạch Vũ cũng ở đó, một Triệu hoán tôn chủ, ông ta đã lựa chọn quên rồi.
Hiển nhiên, Ngọc Ưu Liên không muốn đối phó với bọn họ, liếc nhìn bọn họ rồi vội vàng bỏ đi, Thượng Quan Vân Trần theo sát phía sau, một bước cũng không dừng lại.
Ám Lân thờ ơ nhìn chằm chằm bọn họ, bỗng nhiên nhanh chân tiến lên ngăn lại: "Hai vị đi ra từ trong tháp, không biết có thấy Thánh Quân nhà ta không?"