Trong viện có một nam tử trung niên vẻ mặt thâm trầm, chính là Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc bên ngoài thì lập tức đi tới, nhìn thấy hai người phong trần mệt mỏi, ôn hòa nói: "Các ngươi là người muốn gặp ta?"
Bạch Vũ đánh giá Âu Dương Diệp một lúc, không nói hai lời kéo Dạ Quân Mạc xông vào trong viện.
Âu Dương Diệp sửng sốt, ông nghe Âm Linh Tông chủ truyền âm nói có người muốn gặp ông, hỏi ông một việc, hơn nữa còn bằng lòng lấy ra hàng loạt kim khí và tinh thể thượng phẩm, chỉ vì muốn gặp ông một lần.
Đương nhiên Âu Dương Diệp cho rằng, người đến là có chuyện muốn nhờ ông, ai ngờ người đã đến thấy ông lại không chào hỏi, còn hùng hổ xông vào chỗ ở của ông, đây là thái độ người nhờ vả nên có?
"Này, hai người các ngươi muốn làm gì?" Chờ Âu Dương Diệp kịp phản ứng, đuổi theo, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đã vào phòng, vọt vào phòng ngủ.
Thật ra Bạch Vũ vội vã đi vào phòng chỉ là muốn tìm cái giường đế cho Dạ Quân Mạc nghỉ ngơi một chút mà thôi, chạy suốt một đường, còn sử dụng châm độc, vận dụng linh khí, Dạ Quân Mạc cần phải nghỉ ngơi một chút.
Nhưng vào phòng ngủ lại phát hiện một người đang nằm trên giường Âu Dương Diệp, một nữ tử.
Nữ tử này không mỹ mạo bao nhiêu so với Bạch Vũ, nhưng cũng coi như là thanh tú, dịu dàng, vừa thấy chính là loại nữ tử ôn nhu, hiền thê lương mẫu. Chỉ tiếc nàng vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt nằm trên giường, giống như người chết, ngực không có bất kỳ cái gì nhấp nhô lên xuống, trên mặt cũng không có một chút máu, làn da trắng bệch giống quỷ.
Bạch Vũ ngạc nhiên một lúc, rất nhanh đã kịp phản ứng, có lẽ nữ tử này chính là thê tử Uyển Kỳ của Âu Dương Diệp, nhìn bộ dạng này, hình như tình hình không tốt lắm.
"Cút ra ngoài!" Âu Dương Diệp gầm thét đuổi theo vào phòng, nhìn thấy hai người đứng ở bên giường nhìn thê tử của ông, nhất thời hai mắt đỏ bừng, không chút khách sáo sử dụng sát chiêu, rút ra một thanh kiếm nhỏ, đâm thẳng vào yết hầu Bạch Vũ.
Bạch Vũ vung ra một đường Lưu Hỏa, nện lên kiếm phong, bảo kiếm lạnh giá đâm thủng Lưu Hỏa, không hề bị ảnh hưởng tiếp tục đâm tới.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, một nắm có thể ngăn cản bảo kiếm linh thuật! Không hổ là Luyện khí đại sư, tạo ra một thanh bảo kiếm tuyệt thế cho mình như vậy, thân thể hơi nghiêng, chuyển tay trực tiếp chưởng một chưởng lên cổ tay Âu Dương Diệp.
Kiếm phong của Âu Dương Diệp lệch qua, suýt nữa không cầm được bảo kiếm, đâm vào khoảng không.
Dạ Quân Mạc lướt qua hai người đang giao chiến, tay tìm mạch đập của Uyển Kỳ.
Âu Dương Diệp giận tím mặt, giơ kiếm lên muốn chém: "Đừng chạm vào nàng ấy!"
"Ngươi giam cầm linh hồn của thê tử vào trong thân thể bà ấy? Bà ấy đã chết." Dạ Quân Mạc có chút ngạc nhiên nhìn về phía Âu Dương Diệp.
Nhất thời, lửa giận trên mặt Âu Dương Diệp ảm đạm xuống, tay nắm bảo kiếm liên tục run rẩy: "Nói bậy! Thê tử của ta còn sống, nàng ấy chỉ ngủ thiếp đi mà thôi!"
"Thân thể còn lành lặn, linh hồn cũng vẫn còn ở, tạm thời cũng có thể coi là còn sống." Dạ Quân Mạc thu tay về.
Âu Dương Diệp sửng sốt, nhất thời trên mặt hiện ra vẻ mừng như điên: "Ngươi cũng cảm thấy thê tử ta còn chưa chết? Nàng ấy vẫn còn có thể cứu được, đúng không?"
Bạch Vũ nhìn bộ dạng Âu Dương Diệp có chút điên khùng, không biết vì Âu Dương Diệp quá coi trọng thê tử của mình, hay là tính cách bản thân chính là điên khùng như thế này. Nàng cũng thử bắt mạch cho Uyển Kỳ, trong lòng hít vào một hơi khí lạnh, khối thân thể này hoàn toàn chính là một cỗ thi thể.
Tuy bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, nhưng Bạch Vũ không cảm thấy bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào, nàng không biết linh hồn Dạ Quân Mạc nói ở đâu, dù sao nàng cũng không cảm nhận được.