Sau khi rời khỏi Ám Dạ Đế Quốc, Bạch Vũ luôn nhắc tới hai bảo bảo dọc theo đường đi: "Chàng nói chúng ta ở lâu bên ngoài, trở về chúng lại không nhận ra chúng ta thì sao?"
Dạ Quân Mạc ôm lấy vai nàng: "Sẽ không, lần này chúng ta đi mười ngày, không phải chúng rất ngoan sao?"
Đúng là rất ngoan, nhìn thấy chúng ta về thì mắt thoáng cái phát sáng, vung chân múa tay vui sướng muốn chúng ta ôm, chắc chắn chúng đã nhận ra chúng ta. Bạch Vũ nghĩ +ngọt ngào trong lòng, yên tâm không ít.
"Tiểu thư, phía trước chính là núi hoang chỗ Viện Trưởng lão, chúng ta có cần phải xuống xe không?" Xa phu bên ngoài xe kéo hỏi.
Xa phu không phải ai khác, chính là Vệ Mộc. Lần này đi bọn họ còn dẫn theo hai người, Vệ Mộc và Ám Ưng.
Dạ Quân Mạc gật gật đầu, xuống xe ngựa đầu tiên, lại nắm tay Bạch Vũ, ôm nàng xuống.
Vệ Mộc và Ám Ưng cúi đầu nhìn xuống mặt đất, giống như có vàng rớt dưới đất.
"Chung quanh có mấy người?" Dạ Quân Mạc hỏi.
Chắc chắn có người ở gần đây, cho dù Thượng Quan Vân Trần không tính ám sát thì chắc chắn cũng sẽ phái người nhìn chằm chằm bốn phía.
Ám Ưng trả lời chắc chắn: "Ít nhất bảy, trong đó có hai Tôn chủ, còn lại đều là thám tử cấp bậc Linh Chủ và Linh Sư."
Trong linh thuật Ám Ưng tu tập có một môn Thuật Trinh Sát quan sát khắp nơi giống như mắt ưng, bởi vậy Dạ Quân Mạc đều giao cho Ám Ưng đi làm phần lớn nhiệm vụ tra xét.
Mặt ngoài là Phượng Dao nắm giữ bộ môn tình báo của Ám Dạ Đế Quốc, Ám Ưng chỉ là trợ thủ ở bên trong, thực lực kém Phượng Dao, nhưng về bản lĩnh thăm dò tin tức Ám Ưng lợi hại hơn Phượng Dao.
Phượng Dao vừa chết, Dạ Quân Mạc lại hợp lẽ giao toàn bộ tình báo của Đế Quốc cho Ám Ưng xử lý.
"Bảy người, đến không ít, chỉ là cấp bậc không cao, xem ra chỉ là giám thị, không tính ám sát." Bạch Vũ nhìn sơn môn xa xa, chẳng những xây dựng một cứ điểm trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả sơn môn cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Quả nhiên đám Trưởng lão này đều là người có bản lĩnh, tuy rằng phần lớn đều dưỡng lão ở Sáng Thế Thần Điện, nhưng có thể tư cách có dưỡng lão, tự nhiên thực lực và bản lĩnh cũng sẽ không kém.
Bạch Vũ cũng không tính giấu Thượng Quan Vân Trần chuyện nàng đến Viện Trưởng Lão, dù sao sớm hay muộn hắn ta cũng có thể tra được chuyện này, giấu diếm nhất thời cũng không có tác dụng gì. Bạch Vũ dẫn theo Dạ Quân Mạc, Ám Ưng và Vệ Mộc nghênh ngang đi vào từ sơn môn.
Các vị Trưởng lão nghe nói Bạch Vũ đến, một đám kích động gần như là vội chạy đến trước sơn môn nghênh đón.
"Công chúa! Quả nhiên là công chúa!" Mọi người vừa thấy Bạch Vũ đến, chỉ biết không sai, nàng chính là công chúa Bạch Vũ chết vạn năm trước! Bộ dạng của nàng giống ban đầu như đúc, thậm chí còn đẹp hơn ban đầu, nhất thời một đám kích động nước mắt tuôn rơi.
"Công chúa, người còn nhớ ta không? Ta là Nhiếp trưởng lão, đồ chơi lúc nhỏ của người là do ta luyện chế."
"Công chúa, ta là Tề trưởng lão, còn nhớ không? Người từng túm hai cọng râu mép của ta..."
Bạch Vũ: "..." Vì sao cảm thấy giống như là gặp một đám Lão ngoan đồng?
"Mọi người im lặng." Lý trưởng lão dùng sức ho khan một tiếng, nhìn về phía Dạ Quân Mạc đứng ở bên cạnh Bạch Vũ: "Ngươi là ai?"
Người này đứng sóng đôi với Bạch Vũ, hiển nhiên không phải là tùy tùng. Hắn cố gắng thu lại khí thế, nhưng Lý trưởng lão vẫn có thể cảm thấy được một loại khí khái bễ nghễ thiên hạ, phảng phất hủy thiên diệt địa trong nháy mắt.
Bề ngoài của hắn tuấn mỹ vô song, hơi thở cường đại, không vênh váo hung hăng, lại làm cho người ta cảm thấy áp lực khó chịu.
Đứng ở bên cạnh Bạch Vũ, lại không bị dung nhan tuyệt thế của Bạch Vũ đè xuống, còn vô cùng xứng đôi.