Rõ ràng bọn nó mới chính là sói xám lớn, đối diện với Dạ Quân Mạc suy yếu giống như tiểu bạch thỏ, nhưng cái loại coi thường tất cả, băng lãnh sắc bén này làm cho bọn nó có cảm giác bị ăn luôn!
Ríu rít, thật đáng sợ, rất muốn khóc!
Hai con mãnh thú mỗi con điên cuồng gật đầu, ôm thức ăn trốn rất xa.
Bạch Vũ không hiểu ra sao: "Bọn nó bị sao vậy?" Vừa rồi vẫn chảy nước miếng với Dạ Quân Mạc, sao bây giờ lại ngoan giống như thỏ vậy?
"Đói bụng." Dạ Quân Mạc nhàn nhạt nói.
Bạch Vũ không quá rõ ràng, nhưng cuối cùng hai con mãnh thú sẽ không ăn Dạ Quân Mạc là chuyện tốt, nàng có thể buông lỏng một hơi rồi.
"Chàng vào bằng cách nào?" Thoát khỏi trung tâm tháp lâu như vậy, Bạch Vũ mới nhớ tới hỏi Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc hạ mắt xuống: "Thượng Quan Vân Trần dùng Tháp Thiên Ky để phá mở kết giới, ta tìm thấy khe hở, theo đó tiến vào."
Khe hở chớp lóe lướt qua, hắn tập trung tinh thần cao độ, liên tục không ngủ không nghỉ năm ngày mới tìm ra. Lại bắt lấy thời cơ, hao phí phần lớn linh khí mới xông vào được, dẫn đến lúc hắn mặt đối mặt với Thượng Quan Vân Trần lại lực bất tòng tâm, mới có thể tổn thương nặng như vậy dưới vụ nổ của tinh thể cực phẩm, nhưng Bạch Vũ không nhất định phải biết những chuyện này.
Bạch Vũ tựa vào bên cạnh Dạ Quân Mạc: "Nếu chàng và Thượng Quan Vân Trần đều vào được, người khác vẫn có thể vào được không?"
Dạ Quân Mạc nhấc tay sờ sờ tóc Bạch Vũ: "Có lẽ có, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài."
"Nhưng vẫn chưa lấy được trái tim của chàng."
"Thượng Quan Vân Trần sẽ canh giữ ở đó, cơ hội lấy lại không lớn." Dạ Quân Mạc đè vai Bạch Vũ lại: "Chúng ta đi ra ngoài trước."
"Không!" Trong mắt Bạch Vũ tràn ngập kiên quyết, sớm biết vậy vừa rồi nên lấy trái tim lại.Dạ Quân Mạc vừa thấy liền biết Bạch Vũ suy nghĩ cái gì: "Không đủ thời gian, nàng không có thời gian để phá cơ quan."
Bạch Vũ buồn bực nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc: "Nhưng ta không muốn từ bỏ, nói không chừng đây là một cơ hội cuối cùng. Lần này không được, có thể Thượng Quan Vân Trần sẽ hủy diệt trái tim chàng."
Dạ Quân Mạc trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt màu mực đen thâm trầm như biển, khiến người nhìn không thấu cảm xúc của hắn.
Bạch Vũ kéo tay hắn: "Thượng Quan Vân Trần không nhất định sẽ đứng ở phòng trung tâm, bây giờ hẳn là hắn ta đang đi khắp nơi tìm chúng ta. Chúng ta có thể thử xem, thừa dịp hắn ta không ở đó trộm lại."
"Được rồi." Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi cùng Dạ Quân Mạc hơi khôi phục một chút thể lực, Thủy Qua và Thụ Tinh đã ăn xong rồi, mấy người lập tức rời đi.
Thượng Quan Vân Trần có thể ở ngay gần đó, Bạch Vũ không dám ở một chỗ quá lâu, bọn họ vòng qua không gian hắc ám, lén lút đi về hướng phòng trung tâm.
Rất không dễ dàng đến chỗ gần đó, rắc rắc - - rắc rắc - -
Đột nhiên, vài tiếng vang quái dị từ phía sau bọn họ truyền đến.
"Tìm được rồi, kẻ xâm nhập! Chém giết!Lộp cộp, lộp cộp- -" một người toàn thân được tạo thành bằng lá sắt và cây gỗ đang nhanh chóng chạy như bay về hướng bọn họ.
Con rối của Sáng Thế Thấn Điện! Hình thể xinh xắn, dùng bánh xe thay đi bộ, hành động nhanh chóng, có thực lực của mãnh thú cấp 3, có thể liên hệ với chủ nhân bất cứ lúc nào, là dụng cụ thăm dò tốt nhất!
"Nhanh phá hủy nó!" Bạch Vũ sợ hãi hô.
Dây mây của Thụ Tinh lập tức quăng nó bay ra ngoài, Thủy Qua lập tức tiến lên, hai ba cái đã phá con rối thành một đống sắt vụn.
Nhưng vẫn đã muộn, Thượng Quan Vân Trần ngay tại gần đó chưa đi xa, nghe được tin tức trước tiên chạy đến.
"Bạch Vũ, không nghĩ tới ngươi thật sự dám quay lại!" Thượng Quan Vân Trần vẫn duy trì nụ cười rất có phong độ, trong mắt tràn đầy châm chọc.