Ám Lân và Ám Ưng không ngăn cản bọn họ đi gặp Dạ Quân Mạc, nhưng lúc bọn họ đến nơi thì Dạ Quân Mạc hoàn toàn không có ở đó, Ám Lang dẫn theo bọn họ vòng một vòng ở trong tông môn, cuối cùng mới nói có thể Thánh Quân ở phòng bếp.
Đợi đến lúc bọn họ không nói gì tiến đến phòng bếp, Dạ Quân Mạc đã sớm rời đi.
Dạ Vương đành phải ôm theo một bụng tức giận, dẫn hai tỷ muội Nam Môn trở lại chỗ ở của Dạ Quân Mạc, kết quả liền nhìn thấy Dạ Quân Mạc đang ăn cơm với Bạch Vũ.
Dạ Vương cảm thấy chính mình bị đùa giỡn, tức giận nói: "Thánh Quân thật an nhàn thoải mái, nghe người ta nói ngươi chạy tới phòng bếp? Ngươi đến chỗ dơ dáy bẩn thỉu như thế làm gì?"
Bạch Vũ sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn Dạ Quân Mạc. Đến phòng bếp? Phải đi sắc thuốc sao? Vậy cũng không cần chàng tự mình đi chứ? Chẳng lẽ, phải đi nấu cơm!
Bạch Vũ cúi đầu nhìn một bàn đồ ăn, bỗng nhiên cảm thấy chính mình đã hiểu rõ, đáy lòng dâng lên một dòng cảm giác ngọt ngào.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng liếc nhìn Dạ Vương một cái: "Cữu cữu quản thật nhiều."
Dạ Vương nghẹn lời, sắc mặt phẫn nộ trướng đỏ bừng: "Ta chỉ nghe nói ngươi bị bệnh, cố ý dẫn Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư đến thăm ngươi."
"Đã thấy, các người có thể về rồi." Dạ Quân Mạc cực kỳ không nể mặt nói.
"Thánh Quân, ngươi...!" Dạ Vương tức giận giương mắt nhìn, cũng không dám trách mắng.
Ngay cả một ánh mắt, Dạ Quân Mạc cũng chẳng muốn bố thí cho ông ta, cầm tay Bạch Vũ: "Chúng ta đi thôi."
"Vậy mấy thứ thức ăn này làm sao bây giờ?" Bạch Vũ nhìn một bàn thức ăn, trong mắt tràn đầy ý cười hỏi.
"Bỏ đi, dù sao cũng không thể ăn." Dạ Quân Mạc không sao cả nói."Ai nói, ta cảm thấy rất ngon." Bạch Vũ vội vàng gọi người tiến vào thu thức ăn lại.
Nam Môn Tĩnh nhìn bộ dạng Bạch Vũ vui vẻ, vẻ mặt khinh thường.
Không phải là ăn một bữa cơm với Thánh Quân sao? Thánh Quân đã nói không ăn, còn tán thành thu lại tất cả thức ăn thừa, thật sự là keo kiệt. Nữ nhân hẹp hòi như vậy, sao Thánh Quân có thể thích? Chẳng qua là coi trọng Bạch Vũ có phần bản lĩnh, có thể đi vào Tháp Thiên Ky thôi.
Nàng ta nghĩ như vậy, ngực nhịn không được nổi lên một dòng lửa giận.
Nếu lúc ấy nàng lấy được cơ hội vào Tháp Thiên Ky thì tốt rồi, nói không chừng người hôm nay ăn cơm với Thánh Quân chính là nàng, đều là Bạch Vũ đoạt cơ hội của nàng!
Trái lại, ánh mắt Nam Môn Tư bình tĩnh, luôn luôn giữ nụ cười, một câu cũng không nói nhiều đứng ở phía sau, làm cho người ta hoàn toàn nhìn không ra tâm tư của nàng ta.
Dạ Quân Mạc không chú ý tới hai tỷ muội Nam Môn, thu thập xong thức ăn còn lại, thấy bọn họ còn chưa đi, dẫn Bạch Vũ rời đi, để lại một Dạ Vương tức giận đến đau ngực.
Bởi vì Dạ Quân Mạc làm một bữa cơm, Bạch Vũ vui vẻ mấy ngày, tuy hương vị không phải rất tốt, về sau Bạch Vũ vẫn bắt bọn nó ăn hết.
Vết thương của Dạ Quân Mạc cũng dưỡng lành rất nhanh, nhưng thực lực bị hao tổn nhiều, Bạch Vũ sờ mạch đập của hắn, cũng không hiểu sao bản thân hắn lại có di chứng như vậy, thật ra lần này Dạ Quân Mạc bị thương không tính là rất nặng, nhưng linh khí lại tổn thất rất nhiều.
Dạ Quân Mạc thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là bị tổn thương linh mạch, tu luyện lại thì tốt thôi."
"Được rồi." Bạch Vũ có chút ủ rũ nâng khuôn mặt tuấn mỹ vô song của hắn, phát hiện Ma Văn ở đầu lông mày của hắn đã trở lại, tò mò dùng tay sờ sờ: "Ma Văn này sao lại trở lại?"
"Không phải nàng nói thích sao? Ta liền xăm lại."
"Đây là xăm lên? Không phải trời sinh à?" Bạch Vũ ngạc nhiên.
Ám Lân ở một bên yên lặng châm chọc, vốn là trời sinh, bây giờ, thật sự chính là linh khí đâm phá làn da xăm lên, đường vân phức tạp, tinh tế như vậy cũng khó cho người xăm hình có thể xăm ra được, cũng không biết có thể giấu diếm được mấy lão gia hỏa kỹ càng, thông minh của Ám Dạ Đế Quốc không.