Lúc này, Dạ Quân Mạc trầm mặc rất lâu, lâu đến mức khiến Bạch Vũ nghĩ đến hắn đã quên chuyện nàng đang nói với hắn.
"Dạ, chàng đang bận sao?" Bạch Vũ nói ríu rít.
"Nếu. . . . . . nếu ta cho nàng biết, ta là Quân Vương tân nhiệm của Ám Dạ Đế Quốc thì sao?" Dạ Quân Mạc chần chờ hỏi, giọng điệu bình tĩnh nghe không ra cảm xúc gì.
Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên: "Thật sao! Chúc mừng chàng, ánh mắt của Đế Quốc các chàng thật sự rất tinh tường."
Dạ Quân Mạc: ". . . . . ."
Nếu như là người khác ở Sáng Thế Thần Điện nói chúc mừng với hắn, hắn chỉ cảm thấy đó là châm chọc, nhưng Bạch Vũ nói chúc mừng, đó thật sự chính là vui mừng vì hắn.
Dạ Quân Mạc có chút đau đầu, rốt cuộc nha đầu kia có biết hắn thành Ám Dạ Quân Vương là có ý nghĩa như thế nào không?
"Bạch Vũ, nàng hiểu biết bao nhiêu về Ám Dạ Đế Quốc?" Dạ Quân Mạc hỏi.
"Không rõ lắm, hẳn là thế lực rất lợi hại trong Ngũ Hành Đại Lục. Bọn Thượng Quan ca ca luôn nói muốn tiêu diệt các chàng ..., chàng gây trở ngại đến chuyện của bọn họ sao?"
"Ha . . . . . ." Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, lạnh lẽo làm cho da đầu người ta run lên, lộ ra trào phúng nói không nên lời.
"Ám Dạ Đế Quốc cũng đã xuất hiện vào ba trăm năm trước, người sáng lập là tổ tiên Dạ gia. Ông ấy là thiên tài hiếm có ở Ngũ Hành Đại Lục, có được linh mạch tứ hệ. Là một trong tam đại Điện Chủ của Sáng Thế Thần Điện, có thể nói, lúc ấy ngoại trừ Sáng Thế Thần, không ai là đối thủ của ông ấy." Dạ Quân Mạc bình tĩnh nói cho Bạch Vũ, giống như đang kể một câu chuyện xưa không có quan hệ gì với mình, không có cảm xúc gì.
Bạch Vũ lại nghe ra được một chút bi thương, nàng chớp mắt một chút, trong lòng có chút kinh ngạc. Cho tới bây giờ chuyện này nàng cũng chưa từng nghe nói qua, trong Đại Sự Ký Tái (bản ghi chép chuyện lớn hàng năm) của Sáng Thế Thần Điện cũng chưa từng ghi lại có một vị Điện Chủ họ Dạ, thân thế của người này không bình thường.
"Về sau thì sao?" Bạch Vũ hỏi.
"Cả nhà ông ấy bị Sáng Thế Thần Điện tiêu diệt, toàn bộ bộ tộc hơn hai trăm miệng ăn bao gồm cả trẻ con đều bị giết. Môn hạ (học trò) có gần ngàn người vì bảo vệ cho ông ấy rời đi, toàn bộ đều bị chết thảm, hai cánh tay của ông ấy bị chặt đứt, hai mắt bị lấy đi, liều một hơi thở cuối cùng chạy đến vực thẳm Ám Dạ."
Bạch Vũ hít một hơi khí lạnh, vực thẳm Ám Dạ là đường cùng có đi mà không có về trên Ngũ Hành Đại Lục, người đi vào vốn không có ai có thể ra được! Ép ông ấy tiến vào trong vực thẳm Ám Dạ chính là muốn ông ấy chết, một Điện Chủ lại bị hãm hại đến mức đó, quả thực khó có thể tưởng tượng được.
"Người của Sáng Thế Thần Điện không nghĩ rằng, ông ấy lại có thể sống sót. Còn dùng hết quãng đời còn lại, thu phục được phần lớn mãnh thú ở trong vực thẳm, thành lập lãnh địa ở bên cạnh vực thẳm, thu nhận và giúp đỡ tất cả những người có thù hận với Sáng Thế Thần Điện."
Đại khái Bạch Vũ cũng hiểu rõ rồi, một mình xây dựng Ám Dạ, sống sót trong vực thẳm bắt đầu quật khởi Đế Quốc, Ám Dạ Đế Quốc có thể phát triển quy mô cho tới ngày hôm nay, người được thu nhận mấy trăm năm qua có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn.
Nói thẳng ra là Sáng Thế Thần Điện hãm hại quá nhiều người, diệt trừ rất nhiều thế lực mới dẫn đến việc Ám Dạ Đế Quốc phát triển trở thành quái vật lớn như ngày hôm nay.
Bạch Vũ trầm mặc, hiện nay, Sáng Thế Thần Điện này do Thượng Quan gia cầm đầu, kết hợp với Ngọc Ưu Liên và Ngọc gia cùng nhau chưởng quản, nàng hoàn toàn không biết rốt cuộc Sáng Thế Thần Điện làm cái gì.
Nhưng nàng cũng không cần biết, nàng chỉ cần che chở Thần Điện là được.
Thiên đạo luân hồi, báo ứng chính xác, Sáng Thế Thần Điện đang tiêu hao phúc đức mà Sáng Thế Thần lưu lại, nếu tiếp tục giết chóc, một ngày nào đó không còn được che chở, ngày hủy diệt đến gần, đến lúc đó sẽ không liên quan đến nàng.
"Ta biết rồi. Chàng muốn nói chàng là đời sau của Dạ gia, cho nên kế thừa ngôi vị Thánh Quân, đúng không? Thật khéo, ta gọi chàng là Dạ thật sự là gọi đúng rồi, chàng thật sự là họ Dạ!" Bạch Vũ nói vô cùng vui vẻ, cách xa ngàn dặm đều có thể cảm nhận được vui mừng trong giọng nói của nàng.