Công kích cuồng bạo một chút đã làm cho Ngọc Ưu Liên lâm vào hiểm cảnh, phiền phức của nàng ta chính là Triệu hoán thú của Bạch Vũ cũng công khai gia nhập vào.
Trảm Nguyệt thích thú tung Khô Mộc Phùng Xuân ra, trị thương cho Triệu hoán thú của Dạ Quân Mạc, mấy con Triệu hoán thú có lực công kích rất mạnh khác càng đuổi theo Thượng Quan Vân Trần không tha.
Bây giờ Thượng Quan Vân Trần bị tính sổ lên người, hoàn toàn không có sức lực phản kháng, chỉ có thể tránh ở phía sau Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên đối mặt với công kích cuồng bạo của Dạ Quân Mạc cũng không cố nổi, còn phải vội cứu viện Thượng Quan Vân Trần, tức giận đến rất muốn trực tiếp không quan tâm hắn ta nữa, mặc cho hắn ta tự sinh tự diệt.
Nhưng nàng ta không thể, Thượng Quan Dương vẫn còn sống tốt, nàng ta không thể thấy con ông ta chết mà không cứu ở trước mặt ông ta.
Ầm - -
Thiết Hoa Báo của Ngọc Ưu Liên bảo vệ trước Thượng Quan Vân Trần, mất đi sự bảo vệ của Bạch Ngọc Khuyển, sau một trận va chạm mãnh liệt, Bạch Ngọc Khuyển ngã ở trước móng Ngũ Hành Chu Tước.
Mấy con Triệu hoán thú còn lại cũng lục tục bị thương, Ngọc Ưu Liên miễn cưỡng dùng linh khí của bản thân chống lại Hỏa Diễm Thanh Điểu của Bạch Vũ. Nhưng vẫn vô dụng, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc cộng lại có 9 con Triệu hoán thú, mỗi một con đều là sự tồn tại khủng bố, trong đó còn có một con Trảm Nguyệt hệ Mộc, nháy mắt có thể cứu sống một con Triệu hoán thú gần chết.
Thế này còn đánh thế nào nữa?
Ngọc Ưu Liên không ngừng lui về phía sau, – V.O, muốn chạy ra lôi đài, nhưng chín con Triệu hoán thú đủ để bao vây nàng ta.
"Ám Dạ Đế Quốc, đúng là rất tốt. Cái gọi là công bằng của Đại hội trăm phái chính là như thế này sao? Coi như hôm nay ta được mở mang kiến thức rồi." Ngọc Ưu Liên tức giận nói.
Bạch Vũ không cho là đúng: "Đây không phải là ngươi tự tìm à? Rõ ràng ngươi có thể một mình đấu với Dạ Quân Mạc, lại muốn đến tham gia trận chiến của ta và Thượng Quan Vân Trần, bây giờ chúng ta là hai đấu hai, không có gì là không công bằng."
Ngọc Ưu Liên không lên nổi một hơi, thiếu chút nữa đã nghẹn chết, quay đầu nhìn Thượng Quan Vân Trần nửa chết nửa sống, đây là hai đấu hai sao? Thượng Quan Vân Trần đã như vậy, chỗ nào coi như là còn lực chiến, rõ ràng chính là một kẻ liên lụy.
Trên khuôn mặt búp bê này của nàng ta xuất hiện một chút sắc bén: "Đây là các ngươi ép ta."
Ầm - -
Chỉ thấy Ngọc Ưu Liên vung bàn tay to lên, bốn con Triệu hoán thú Thần vực liều chết xông đến Bạch Vũ, Dạ Quân Mạc lập tức gọi Ngũ Hành Thanh Long lui về ngăn cản.
Mà đột nhiên một con Triệu hoán thú phi hành duy nhất của Ngọc Ưu Liên – Đại Bằng Điểu lại quay đầu lao xuống lôi đài, hình thể tăng vọt, mở rộng hai cánh gần như che đậy hơn một nửa bầu trời.
Nó hót dài một tiếng, vỗ cánh vung lên, trong lông chim rất nặng vẩy ra khói đen dày đặc.
"Đây là cái gì?" Mọi người đang xem cuộc chiến ở gần lôi đài kinh hãi, nháy mắt bị khói đen bao phủ, một vài người có thực lực yếu nháy mắt đều ngã xuống.
"Không tốt! Có độc! Đây là khói độc, chạy mau!" Mọi người lập tức kinh hoảng chạy ra ngoài, nhưng tốc độ khuếch tán của khói độc thật sự quá nhanh.
Đại Bằng Điểu dùng sức quạt hai cánh, nháy mắt cuồng phong tàn sát bừa bãi, một trận càn quét mặt đất, cuồng phong hủy diệt bầu trời càn quét khắp hoang mạc, khói độc màu đen theo gió lớn đảo qua mặt đất, bao phủ trăm dặm gần lôi đài.
Các vị Chưởng môn và Trưởng lão bị bao phủ ở trong khói độc hoàn toàn không có cách nào tránh né, bọn họ nín thở, lại không ngừng có người ngã xuống, ở trong khói độc càng lâu, sẽ trúng độc càng sâu, cuối cùng nhóm Tôn chủ đều không chống đỡ nổi, cường giả cấp bậc Đại Đế cũng bắt đầu buồn ngủ.
Chưởng môn Vân Kiếm Tông - Vân Bất Phàm hung hăng cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng giữ vững tỉnh táo, từ lúc khói độc xuất hiện ông ta đã lập tức ngừng hô hấp, nhưng vẫn đã bị trúng độc.
Khói độc này vô cùng khủng bố, thậm chí có thể thông qua làn da trực tiếp tiến vào máu, làm cho bọn họ mê man vô lực, cho đến khi tử vong.