Bạch Vũ đi ra từ trong bụi mù, cũng không thèm nhìn Tô Lăng Dung, sờ sờ đầu Tiểu Bạch, sau đó liền đi ra thông đạo.
Sắc mặt Tô Lăng Dung lúc xanh lúc trắng, đôi mắt yên lặng lộ ra tuyệt vọng.
Mệt cho nàng ta còn nghĩ muốn vây Bạch Vũ ở trong sơn động, ép Bạch Vũ lấy thuốc hay để trị liệu cho Thánh Quân ra, kết quả cách của Bạch Vũ hoàn toàn không thể thay thế được, bây giờ khu này có sụp đổ cũng không thể ngăn cản Bạch Vũ được.
Tô Lăng Dung cố ý thiết lập đều là công cốc, nàng ta giống như tôm tép nhãi nhép búng nhảy ở trước mặt Bạch Vũ, hoàn toàn không thể có một chút ảnh hưởng đối với Bạch Vũ.
Bạch Vũ cũng không nói gì, vững vàng dẫm nát Tô Lăng Dung ở trước chân. Nàng ta có cảm giác như bị Bạch Vũ hung hăng tát nàng ta hơn mười bạt tai trên mặt, đau nhức, nóng rát.
Bạch Vũ đi ra mạch khoáng, Phục Mãn dẫn theo Tử Như và Công Tôn Ưởng chờ bọn họ ở bên ngoài, Bạch Vũ ra lệnh cho bọn họ lập tức khai thác tinh thể thượng phẩm quý giá nhất bên trong trước, đưa ra cho Ám Ưng, số lượng tinh thể thông thường có rất nhiều, có thể từ từ khai thác, không cần gấp gáp.
Phục Mãn lập tức nhận mệnh, chọn mấy đệ tử tin tưởng tiến vào khai thác tinh thể thượng phẩm.
Bạch Vũ để Công Tôn Ưởng lại, cùng nhau đi khai thác tinh thể thượng phẩm với Phục Mãn, dẫn Tử Như trở về Vực Thanh Vũ.
Vực Thanh Vũ, Phủ Vực Chủ, U Vương đã đến chiến trường trợ giúp, Linh Vương và Ám Lân canh giữ cho Dạ Quân Mạc, đã sớm chờ đến sốt ruột, trông mong Bạch Vũ trở về đến mòn con mắt, vừa thấy Bạch Vũ đến, thiếu chút nữa đã quỳ xuống giống như nhìn thấy Bồ Tát.
Dien-dan-le-quy-don – V.O
Bạch Vũ cũng không nghỉ một hơi, gọi Trảm Nguyệt ra, để cho nó vào tẩm điện giải độc cho Dạ Quân Mạc, bản thân mình thì chờ ở bên ngoài điện.
Thật ra trị liệu rất nhanh, nhưng Bạch Vũ chờ ở bên ngoài giống như sống một ngày bằng một năm, trong lòng không yên như ngồi trên guồng xoay.
Nếu Tịnh Nguyệt không có tác dụng thì làm sao bây giờ? Còn có cách nào khác sao? Chàng ấy sẽ chết sao?
Không, chàng ấy chắc chắn sẽ không chết, ta không cho phép!
Bạch Vũ hạ mí mắt, gắt gao nắm chặt nắm tay, nắm đốt ngón tay đến trắng bệch.
"Bạch Vũ, Thánh Quân muốn gặp ngươi." Giọng nói dịu dàng như ngọc của Ám Lân vang lên, khiến người như được tắm gió xuân.
Cả người Bạch Vũ đều sáng rỡ lên trong nháy mắt, liền chạy vọt vào trong phòng Dạ Quân Mạc.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc lạnh lùng tựa vào ở trên giường, nhìn thấy Bạch Vũ đi đến, lộ ra nụ cười yêu nghiệt trên khuôn mặt tuấn tú hơi gầy yếu, đưa một cánh tay về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ không hề nghĩ ngợi, liền bay vào trong lòng hắn: "Ta nhớ chàng!"
Nàng vùi mặt vào trong lòng Dạ Quân Mạc, tủi thân khiến mắt đỏ lên. Tính ra là đã được hai tháng bọn họ không gặp nhau, trước kia tách ra rất lâu cũng không cảm thấy gì, bây giờ chỉ không gặp hai tháng, Bạch Vũ liền nhớ da diết đến muốn khóc.
Dạ Quân Mạc nâng mặt Bạch Vũ lên, nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, đôi mắt sâu càng sâu, đôi môi lạnh lẽo dán lên cánh môi của nàng.
Môi Bạch Vũ bị cắn đến đỏ hồng, không thở nổi, không kiềm được nắm lấy quần áo Dạ Quân Mạc, tay xuyên qua, lột áo lót mỏng manh của Dạ Quân Mạc xuống, lập tức lộ ra lồng ngực cường tráng.
Hắn hít sâu một hơi, xoay người một cái, ép Bạch Vũ ở trên giường.
Mặt Bạch Vũ đỏ lên, bắt lấy tay hắn: "Có phải sẽ không hay không, bây giờ còn là ban ngày!"
"Không có gì không hay!" Giọng nói của Dạ Quân Mạc hơi khàn khàn, lộ ra tà mị nói không nên lời.
"Nhưng nếu có người thấy thì làm sao bây giờ?"
"Ai dám nhìn ta sẽ lấy mắt của người đó!"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống bên ngoài cửa sổ, Ám Lân và Linh Vương đứng lên, nhanh chân bỏ chạy.
Bạch Vũ che mặt, trực tiếp chui vào trong chăn, đúng là có người nhìn ở bên ngoài, bị mất mặt, mặc kệ Dạ Quân Mạc nói gì, nàng cũng không thể ra ngoài nữa rồi.
Dạ Quân Mạc buồn rầu nhìn Bạch Vũ bao bọc mình tựa như cái bánh chưng, phóng khí lạnh ra bên ngoài, hai tròng mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm cửa sổ tựa như nhìn chòng chọc là có thể tạo ra được một cái động. Cho rằng chạy là không có chuyện gì sao? Hai tháng này đừng để cho ta thấy mặt, đều cút đến tiền tuyến giữ thành đi.