Tiêu Quân lấy tất cả thẻ ngân hàng, thẻ căn cước, chìa khóa xe, cùng với các loại giấy tờ tùy thân, toàn bộ móc ra hết, tất cả đều đặn chỉnh tề nằm ở trên bàn.
Mẹ của Mạc Ninh Thanh và Mạc Ninh Thanh nhìn thấy mà không hiểu hành động này của anh là muốn làm cái gì.
Tiêu Quân nói: “Bác gái, những thứ này là tài sản của cháu, đương nhiên là còn có bất động sản trên danh nghĩa của cháu, biệt thự cùng với tất cả sản nghiệp, bao gồm cả mấy chiếc xe, cháu đều nguyện ý chuyển sang tên của Ninh Thanh.
Nếu như bác vẫn còn không yên lòng, cháu đồng ý chuyển hết tất cả những thứ này thành chủ sở hữu là Ninh Thanh, rồi sau đó mới kết hôn với cô ấy. Đồng thời, cháu cũng sẽ tìm luật sư đưa ra một phần chứng minh, cháu tay trắng kết hôn với Ninh Thanh, bao gồm cả tất cả tài sản bọn cháu kiếm được sau khi kết hôn, toàn bộ thuộc về vợ của cháu là Ninh Thanh.”
Lời nói này nói đến Mạc Ninh Thanh sợ hãi, đây là lời nói thật đó hả?
Lời nói này làm cho lòng của người mẹ vợ mẹ Mạc tràn đầy vui vẻ, cái thằng nhóc này xem ra thật lòng thật ý thích công chúa nhỏ nhà họ Mạc, phần rộng lượng và khí phách cũng không phải là đức tính của mấy cậu trai hiện nay.
Thần sắc trên mặt mẹ Mạc từ lúc mới bắt đầu là hoài nghi chán ghét, bùng nổ, lập tức chuyển đổi thành vui mừng và cho phép.
Mạc Ninh Thanh có làm thế nào cũng không ngờ đến Tiêu Quân lại có thể giải quyết mẹ của cô đơn giản như vậy, phải biết là từ nhỏ đến lớn mẹ của cô đối xử với cô nghiêm khắc có tiếng.
Lần này thế mà lại…
Ngày hôm sau, sau khi Mạc Ninh Thanh về nhà, Tiêu Quân liền vội vội vàng vàng dẫn người mang theo sính lễ đến trước cửa nhà họ Mạc, rất nhanh tin tức liền truyền đến hai gia tộc Mặc và Long, cùng với đám bạn bè chơi từ nhỏ.
Tiêu Quân thật sự rất sốt ruột, không kịp chờ đợi mà muốn kết hôn với Mạc Ninh Thanh, nhưng mà Mạc Ninh Thanh lại không muốn kết hôn nhanh như vậy, cô còn muốn ở bên cạnh ba mẹ một đoạn thời gian được.
Tiêu Quân thì không đồng ý, suốt ngày cứ dính lấy cô, nói linh ta linh tinh ở bên tai của cô.
“Cô Mạc à, anh cảm thấy là đàn ông tốt giống như anh trên thế giới này cho dù có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm kiếm được, cho nên em nhất định phải nắm chắc thời gian, nắm bắt cơ hội, nắm chặt lấy anh.”
Tôi bắt chân bà nội anh đó.
“Cô Mạc, em cảm thấy em vẫn còn là mấy cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi hả? Không phải đâu, em đã trưởng thành rồi, đã hơn hai mươi tuổi rồi, qua mấy năm nữa liền sắp ba mươi tuổi! Ba mươi tuổi, em vẫn còn chưa vội vàng nữa à?”
A a a a a! Người ta mới chỉ có hai mươi bốn tuổi thôi có được không hả!
“Cô Mạc, có phải là tiền lễ hỏi em thấy còn chưa đủ?Vậy thì được rồi, bây giờ anh sẽ trở về nói một chút, để lão tổ tông nhà họ Long chuyển hết tài sản ở trong ra ngoài… có điều nói đi thì phải nói lại, rốt cuộc em muốn bao nhiêu thì mới bằng lòng kết hôn với anh.”
A a a a a! Muốn cái đồ quỷ anh ấy, người ta chỉ là không muốn kết hôn sớm như vậy mà thôi!
“Cô Mạc, cô bé ơi… Tiểu Mạc Mạc… Ninh Thanh…”
Ngày nào Mạc Ninh Thanh cũng bị anh ta làm phiền đến nỗi đầu sắp muốn nổ tung, thật sự không còn cách nào khác đành phải tổ chức buổi lễ đính hôn với anh ta trước.
Rượu sâm banh, hoa tươi, nhẫn kim cương…
Lúc người đàn ông đeo chiếc nhẫn ác ma chi nhãn độc nhất vô nhị trên thế giới với viên kim cương lấp lánh vào trong ngón áp út của Mạc Ninh Thanh, anh ta kích động giơ tay của cô lên, tuyên bố với toàn thế giới…
Mạc Ninh Thanh là vợ của tôi, là vợ của Tiêu Quân tôi!
Long Đình Đình ở Hải Thành xa xôi biết được toàn bộ quá trình Tiêu Quân theo đuổi Mạc Ninh Thanh, cũng cười rất lâu, bây giờ biết được tin tức bọn họ đã xác định quan hệ từ chỗ Ninh Thanh, đồng thời cũng đã tổ chức nghi thức đính hôn.
Thật sự trong lòng cảm thấy vui mừng thay cho cô, đồng thời cũng chúc phúc bọn họ có thể ở bên nhau thật dài lâu, cả hai sẽ hạnh phúc như thế.
“Chỉ đáng tiếc là cậu không thể đến thành phố G.” Mạc Ninh Thanh nói.
Long Đình Đình cười cười gửi cho cô voice chat: “Yên tâm đi, chờ đến lúc cậu tổ chức buổi lễ kết hôn, tớ nhất định sẽ tự mình trình diện, chứng kiến hạnh phúc của hai người.”
Đặt điện thoại di động xuống, Long Đình Đình giơ tay lên nhìn thoáng qua cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ, khóe miệng của Đình Đình khẽ cong lên.
Hải Thành đã sắp chào đón trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông.
Ngày hôm nay, Long Đình Đình phải gặp mặt một cổ đông lớn của Hải Thành trong dự án công viên nước này, không thể coi thường được, nhưng mà cô cũng đã nghe nói tác phong của người này rất có vấn đề, nói trắng ra chính là háo sắc.
Háo sắc hả? Long Đình Đình kéo kéo môi, ngày hôm nay cũng phải mở mang kiến thức một chút.
Buổi hẹn vào giữa trưa, sau khi Long Đình Đình bước xuống xe, dẫm lên lớp tuyết đọng cũng không tính là quá dày, cô rụt cổ nhanh chân đi về phía cửa chính.
“Long tổng.” Có nhân viên phục vụ nhận ra cô, dẫn cô đi vào trong phòng: “Mời đi đến bên này.”
Đẩy cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đó, người này mập lùn, hói đầu, tóc ở hai bên có làm sao cũng không thể che giấu được da đầu bóng loáng trên đỉnh đầu.
Ông ta chính là một con cá lớn ở Hải Thành, họ Trần, nghe nói là chuyên môn khai phát bất động sản, trong ngành này làm ăn rất tốt. Trước lúc đến đây, thư ký của cô cũng đã đề cập qua ông ta, bởi vì ông chủ Trần là người ở Hải Thành nên mối quan hệ ở đây cũng không tệ, còn có thể xem như là một ông chủ không thể trêu chọc được.
“Ông chủ Trần.” Long Đình Đình cười nhạt một tiếng.
Ông chủ Trần quay đầu lại nhìn, cả người đều ngây ngẩn, ông ta đã sớm nghe thấy tổng giám đốc của công viên nước là một giám đốc nữ trẻ tuổi, nghe nói là dung mạo cũng không tệ lắm, phụ nữ xinh đẹp ông ta cũng chẳng hiếm lạ, ông ta đã thử qua nhiều loại rồi.
Nhưng mà ngày hôm nay gặp mặt một lần vẫn làm cho ông ta phải kinh diễm.
Cô với những người phụ nữ khác không giống nhau.
Những người phụ nữ khác đều có thái độ ước gì có thể ninh bợ ông ta, trong ánh mắt có thể nhìn thấy được loại sắc thái tham lam, phụ nữ như vậy chỉ cần có tiền, lời gì cũng dễ nói.
Hiển nhiên là người trước mắt không phải như vậy.
Cô có sự tự tin trong xương cốt, sự cao quý ăn nhập vào trong máu, cùng với bản lĩnh có thể đương đầu một phương, hiếm có nhất đó chính là dáng dấp của cô lại giống như là nàng tiên từ trên trời, mặc chiếc áo khoác dài màu trắng, dáng người thon gọn dịu dàng làm cho người ta kiềm chế không được mà muốn ôm vào lòng thương yêu.
“Tổng giám đốc Long.” Ông chủ Trần đứng dậy, sải bước đi đến cửa, khuôn mặt tươi cười chào đón.
Long Đình Đình gật đầu: “Đợi lâu rồi.”
Ông chủ Trần vươn tay ra, nhiệt tình cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của cô, trên gương mặt dữ tợn mang đầy nụ cười dối trá: “Ai nha, tổng giám đốc Long, nghe danh đã lâu! Đã sớm nghe thấy cô là tổng giám đốc của khu công viên nước, chỉ tiếc là không có cơ hội gặp mặt, ngày hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Long Đình Đình thản nhiên nói: “Ông chủ Trần, ông quá khen rồi.” Nói xong thì muốn rút tay về.
Nhưng mà ánh mắt của ông chủ Trần vẫn cứ luôn đắm đuối nhìn chằm chằm vào cô, chắc có lẽ là đã quên đi cái gì đó, sao còn nhớ đến chuyện buông tay ra.
Dạng người này tùy tiện không thể đắc tội được, nếu không thì tiến độ của công viên nước chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng mà nếu như cứ bỏ mặc để cho ông ta chiếm tiện nghi, một khi để ông ta dưỡng thành thói quen này, chắc chắn là sau này sẽ xảy ra chuyện không thể ngăn cản được.
Cô giả vờ như là dùng sức quá độ, thân thể hơi nghiêng đi, nhưng mà khiến người ta không tưởng tượng được đó chính là cô lại kịp thời thắng xe lại, chỉ là chân lại giẫm mạnh lên trên chân của ông chủ Trần.