CHƯƠNG 510: CÔ TA LÀ ÔN LAM KHÔNG PHẢI SAN
Trên đường về, cả chặng đường Mặc Diệu Dương đều rất im lặng.
Đầu lông mày phiền muộn nhíu lại , ánh mắt thâm thúy như hồ sâu không thấy đáy, hoàn toàn làm người ta không đoán được tâm trạng anh lúc này. Nhưng, Long Đình Đình đã ở bên cạnh anh một khoảng thời gian rồi. Bình thường trong tình huống Mặc Diệu Dương không nói lời nào, đều là lúc tâm trạng anh cực kỳ phức tạp.
Cô choàng qua cánh tay anh, dịu dàng an ủi: “Diệu Dương, anh đừng quá lo lắng , San dù sao cũng đã tin Vân Lang, này nói lên cô ấy đã bắt đầu nhìn thẳng vào thân phận của mình. Tin rằng không lâu sau, cô ấy nhất định sẽ tìm được trí nhớ trước kia, trở thành Mạnh Yến San chân chính!”
Mặc Diệu Dương siết tay. Sau đó, ngước lên nhìn cô một cái, khóe miệng cười nhẹ: “Bé yêu, anh ổn, em không cần lo lắng cho anh.”
Người đàn ông này a! Đều tới lúc này rồi, vậy mà vẫn chủ động an ủi người khác.
Long Đình Đình mím môi, không nói gì, tựa đầu vào vai anh…
Trong phòng ngủ chính, Long Đình Đình đang bận trải ga giường, Mặc Diệu Dương ôm Bánh Bao Sữa, mặt mày hiền dịu đối diện với đứa bé trong lòng.
“Nếu là San, nhất định rất thích bé con.” Mặc Diệu Dương nói.
Cử động tay của Long Đình Đình, hơi dừng một chút. Quay đầu, gương mặt mỉm cười nói: “San nhất định xin làm mẹ nuôi của con.”
“Ha ha! Bé yêu, em nói rất đúng.” Vì lời của Long Đình Đình, tâm trạng Mặc Diệu Dương lập tức tốt hơn nhiều.
Nếu đúng như vậy, Mạnh Yến San nhất định sẽ giành làm mẹ nuôi của Bánh Bao Sữa, cái này không phải chắc chắn, mà là tuyệt đối. Bởi vì, Qúy Đình Kiêu và Tiêu Quân đều tranh nhau làm cha nuôi.
Mặc Diệu Dương vỗ trán: “Hai vợ chồng mình sinh tên nhóc kia, cả đám người giành làm ba mẹ nuôi, nghĩ lại cũng mắc cười.”
Long Đình Đình không nhịn được cười lên, hài hước tiếp lời: “Đâu chỉ vậy. Ngay cả cô ruột của con cũng muốn làm mẹ nuôi đâu.”
Mặc Diệu Dương nghe vậy, cũng cười nhẹ lên.
Long Đình Đình nằm xuống, Mặc Diệu Dương ôm Bánh Bao Sữa đi tới. Trong lòng ngực ôm một người, trên tay còn kéo một người, dịu dàng nói: “Bé yêu, vất vả em.”
Long Đình Đình nghi hoặc, bình thường sao lại nói lời này.
“Cảm giác làm ba thật là quá kỳ diệu. Anh phải cảm ơn em, sinh con trai cho anh.” Nói xong, kéo tay mềm mại của cô, hôn lên môi cô.
Long Đình Đình nói: “Con cũng đầy tháng lâu rồi, sao còn nói mấy lời sến như vậy chứ.”
Vừa dứt lời, trong ánh mắt anh hiện lên sự ranh ma, anh nói: “Đương nhiên là muốn làm phiền vợ, sinh cho anh thêm mấy đứa nữa, nam nữ không quan trọng, chỉ cần là em sinh, anh đều thích, anh đều yêu!”
Đang nói, Bảo mẫu gõ cửa đi vào, nói phải cho Bánh Bao Sữa uống sữa .
Mặc Diệu Dương đưa Bánh Bao Sữa cho Bảo mẫu, Bảo mẫu cẩn thận ôm vào trong lòng đi ra ngoài.
Anh đóng cửa lại, nhanh chóng đi trở lại, nằm cạnh Long Đình Đình, hôn tóc mềm mượt của cô, vuốt ve hai má cô. Cuối cùng, Long Đình Đình vẫn không thể ngăn cản sự trêu chọc của anh, rơi vào sự mê hoặc của anh.
Bão táp qua đi, Long Đình Đình mệt đến không muốn nhúc nhích chút nào.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, thủ thỉ bên tai cô một số lời nói tình cảm ngọt ngào.
Sau khi eo Long Đình Đình thoải mái, cô xoay người, giơ tay ôm eo anh, nói: “Diệu Dương, muốn nói với anh một chuyện.”
Trước tiên anh cúi đầu, hôn lên môi cô một cái, sau đó mới nói: “Nói đi.”
Long Đình Đình nghĩ nghĩ, nói: “Trong khoảng thời gian này, em muốn thường xuyên đi xem San.”
Anh rõ ràng là không có đoán được cô sẽ nói cái này, hồi lâu không nghĩ ra trả lời thế nào. Long Đình Đình biết anh đang lo lắng cái gì, thuận tiện nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ không giống trước kia một mình đi ra ngoài. Em sẽ đi cùng tài xế, tiện thể dẫn thêm vài vệ sĩ nữa.”
Mặc Diệu Dương giống như đang tự hỏi gì đó, vẫn không trả lời.
“Diệu Dương?” Long Đình Đình gọi anh một tiếng. Sau đó, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Em muốn nói chuyện trước đây với San nhiều hơn. Chuyện trước kia của em và cô ấy, chuyện trước kia của cô ấy và mọi người. Em nghĩ, ít nhiều sẽ có ích cho cô ấy khôi phục trí nhớ. Anh thấy sao?”
“Nói là nói như vậy, anh chỉ sợ nếu như… “ Mặc Diệu Dương nhíu mày.
Bây giờ anh chỉ muốn giữ mẹ con Long Đình Đình ở nhà mới tốt, trước khi bất kỳ nguy hiểm nào được giải quyết, không cho họ rời khỏi nhà mới tốt. Tuy anh cũng biết, đây là chuyện không có khả năng.
Long Đình Đình chớp mắt, nói: “San đã cứu em, có tình có nghĩa với em. Bây giờ cô ấy gặp nạn, em không thể mặc kệ không hỏi. Diệu Dương, nếu em là loại người ích kỷ như vậy, lúc trước anh còn có thể thích em sao?”
“Đứa ngốc!” Mặc Diệu Dương bị thuyết phục. Cúi đầu, vùi mặt vào cổ mềm thơm của cô, tham lam hít hà mùi hương hấp dẫn trên người cô.
Hồi lâu, anh ngẩng đầu lên, dùng loại giọng điệu không thể lại thương lượng tiếp nữa nói: “Như vậy đi, chờ anh đưa ông ngoại về. Em muốn đi gặp San, lúc nào cũng được, nhưng phải có anh đi cùng em.”
“Được thôi!” Long Đình Đình tươi cười.
Mặc Diệu Dương cũng cười, giơ tay nhéo chóp mũi nhỏ xinh đáng yêu của cô: “Anh làm như vậy, cũng không phải là giám thị em, em không nên miên man suy nghĩ, biết không?”
Long Đình Đình gật đầu, vươn tay ra ôm eo anh.
Nếu cô biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm động tác này. Eo anh đụng chạm với làn da mềm mại của cô, ngọn lửa lại bùng cháy.
Mà cô lại bị anh mời vào hành động cố gắng tạo người…
Hôm sau, Mặc Diệu Dương xin công ty hàng không xin đường bay, tự mình đưa Tần Phong về Giang Nam. Đi về trong cùng một ngày. Bởi vì anh không yên tâm hai mẹ con ở thành phố G.
Long Đình Đình cũng không ngờ, anh vậy mà trở về nhanh như vậy.
Anh ngồi máy bay cả ngày, cảm thấy hơi mệt. Vừa vào cửa, liền ôm cô vào lòng. Tới khi ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, anh mới biết, thật ra anh căn bản là không mệt, mà là quá nhớ cô. Nhớ mùi hương quen thuộc trên người cô, nhớ mùi thơm nhè nhẹ trên tóc cô…
Cứ im lặng ôm nhau như vậy trong chốc lát, Mặc Diệu Dương lập tức tràn đầy sức mạnh trở lại!
Điều này, làm chính bản thân anh cũng cảm thấy khó tin!
Đã từng không ai bì nổi, cũng sẽ hoàn toàn nhận thua trước một cô gái… Nhưng, cảm giác này thật ngọt ngào, anh cũng không bài xích.
“Bé yêu, bao lâu rồi chúng ta không đi ra ngoài ăn cơm?” Mặc Diệu Dương đột nhiên nói.
Long Đình Đình giật mình. Anh ấy không nói thì thôi, nhắc tới như vậy, cẩn thận ngẫm lại, quả thực đã lâu không ra ngoài lãng mạn rồi.