Mục lục
Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 559: NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG TUÂN THEO CHUẨN MỰC

Mẹ Dung đứng cạnh Long Đình Đình, cũng mặt đầy nước mắt và xót xa. Bà định đi tới dìu cô đứng dậy: “Mợ hai, mợ mau đứng dậy đi. Giờ sức khỏe mợ vẫn còn yếu, ngộ nhỡ để mình mệt thêm, thì cậu Lỗi phải làm sao đây?”

Giờ Long Đình Đình đâu thể nghe lọt tai lời khuyên nào.

Cô chỉ có thể quỳ xuống sám hối bên giường ông nội, thì cảm giác áy náy trong lòng mới vơi đi chút ít.

Lúc đó, quả thật cô có nảy sinh ý nghĩ đấy, nhưng cuộc gọi của Mặc Diệu Dương đã làm cô khiếp sợ đến mức quên hết mọi thứ. cô cũng không ngờ, ông nội lại tự tay mở gói hàng đó ra.

Không lâu sau, Mặc Diệu Dương đã quay về. Vừa bước vào phòng, anh đã hô lên: “Ông nội…” Anh sốt sắng đi tới bên giường ông cụ, rồi nắm chặt bàn tay gầy guộc của ông, mũi bỗng chua xót.

“Ông nội!”

Ông cụ vẫn nhắm chặt mắt, sắc mặt xám xịt.

Mặc Diệu Dương nhớ lại hồi nhỏ, ông nội yêu thương mình từng chút một, mũi bỗng chua xót. Cuối cùng một người đàn ông to lớn như vậy lại chảy nước mắt.

Anh đứng dậy, tức giận hỏi bác sĩ: “Giờ ông nội tôi thế nào?”

“Cậu hai, ông cụ…”

“Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất nên chữa khỏi cho ông nội tôi! Bằng không tôi sẽ đuổi cổ tất cả các người!” Một khi Mặc Diệu Dương tức đến mức độ nào đó, mới đối xử với người giúp việc nhà tổ nhà họ Mặc như thế, còn bình thường, anh luôn là một cậu chủ dịu dàng.

“Vâng vâng vâng… cậu hai, cậu yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ dốc hết sức để cứu chữa cho ông cụ!”

Lúc này Mặc Diệu Dương mới buông tay, vừa quay đầu đã nhìn thấy Long Đình Đình sớm đã khóc cạn nước mắt ở bên cạnh. Anh sải bước đi tới bên cô, rồi túm cổ áo, nhấc bổng người cô lên.

“Long Đình Đình! Có phải cô đã đưa ông nội xem đơn ly hôn, đúng không?”

Long Đình Đình gầy yếu, thể chất lại không tốt như thế, sao có thể là đối thủ của anh? Cả người cô lảo đảo, lùi đến sát tường, lưng đập vào vách tường rắn chắc khiến cô đau nhói.

Cô mở to mắt, nhìn người đàn ông đã mất hết tình nghĩa, nước mắt lại chảy xuống lần nữa, chỉ có thể lắc đầu nói năng lộn xộn: “Em không biết… Diệu Dương, em thật sự không biết…”

Mẹ Dung thấy vậy thì vô cùng đau lòng, nên đi tới can ngăn: “Cậu hai, cậu không thể đối xử với mợ hai như thế… Cậu hai, cậu mau buông tay ra đi… Cơ thể Đình Đình đang không khỏe, nếu cậu đối xử với mợ ấy như thế, làm sao cô ấy chịu đựng được…”

Mặc Diệu Dương tức đến phát điên rồi, nên mới phớt lờ lời cầu xin của mẹ Dung. Anh vươn tay đẩy bà qua một bên, rồi hung ác nói với Long Đình Đình: “Con người tôi nói là làm, nếu tôi đã nói muốn ly hôn với cô, thì tôi sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình. Cô biết rõ tuổi tác ông nội đã cao, mà còn nói chuyện này ra để kích thích ông nội! Long Đình Đình, tôi thật sự nhìn nhầm cô rồi!”

Anh nói xong thì vung tay lên, cả người Long Đình Đình mất đi trọng tâm, ngã bịch xuống sàn.

Mẹ Dung thấy thế cũng mặc kệ cơn đau trên người mình, vội chạy tới dìu cô lên: “Cậu chủ, chuyện này không thể trách mợ hai được. Mà do… chính ông cụ nhân lúc mợ hai không chú ý, đã mở gói hàng cậu đưa tới.

Lúc đồ đưa tới, ông cụ đang ở Thủy Sam Uyển, hôm qua mợ hai ngất xỉu, đến hôm nay mới tỉnh lại, thế mà bên cạnh không có một ai tới chăm sóc, nên ông cụ mới cố ý tới đây thăm mợ ấy.”

Mẹ Dung khóc lóc nói những lời này cho Mặc Diệu Dương nghe. Mặt khác bà cũng đang chỉ trích anh, vợ anh ngất xỉu, nhưng người làm chồng như anh không những không ở bên chăm sóc, mà còn gửi đơn ly hôn tới! Lương tâm anh đâu rồi? Bị chó gặm mất rồi à?

“Đình Đình đáng thương… đừng khóc, đừng khóc nữa…” Mẹ Dung bật khóc, ôm Long Đình Đình đang đau đến mức cuộn tròn người lại vào lòng.

Mặc Diệu Dương nghe vậy thì thầm cả kinh!

Hóa ra anh đã trách nhầm cô, thật ra anh cũng biết, chắc chắn không phải cô nói ra, nhưng anh muốn nhân cơ hội này, khiến cô hoàn toàn hết hy vọng.

Để cô biết, người đàn ông mà cô yêu sâu đậm, là người rất khốn nạn, tội ác tày trời!

Mặc Diệu Dương quay đầu, khóe mắt đã không còn chút không nỡ và xót thương, mà chỉ còn sự mỉa mai châm biếm đến tận xương tủy, lạnh lùng nói: “Cơ thể không khỏe? Bà không biết cơ thể cô ta rất khỏe mạnh à? Một người phụ nữ không hề có tý liêm sỉ thì thật sự không tuân theo chuẩn mực đạo đức.”

Câu nói này như chiếc búa tạ giáng vào đầu Long Đình Đình.

Bất kỳ người phụ nữ nào, cũng không thể chấp nhận sự khinh thường từ chồng mình, tất nhiên Long Đình Đình cũng không ngoại lệ.

Mẹ Dung sửng sốt: “Cậu hai, cậu nói vậy là sao, cậu thật sự đổ oan cho mợ hai rồi. Từ khi mợ hai bước vào nhà họ Mặc, vẫn luôn tuân thủ quy tắc, thậm chí rất ít khi ra khỏi cửa nhà họ Mặc. Mợ hai thuần khiết như ngọc, tính tình lại cao quý trong sáng, mẹ Dung tôi sẽ không nhìn nhầm người đâu.”

“Thuần khiết như ngọc? Tính tình cao quý trong sáng? Hừ!” Mặc Diệu Dương hừ lạnh: “Bà tự hỏi cô ta xem, có làm mấy chuyện thông đồng bất chính không? Tôi thấy cô ta thật bẩn thỉu! Trước giờ gia phong nhà họ Mặc luôn cao thượng, sao có thể cho phép người phụ nữ như này ở lại đây chứ?”

Những lời này như thanh kiếm sắc nhọn đâm vào trái tim mỏng manh của Long Đình Đình. Người yêu từng nói lời ngọt ngào, luôn dịu dàng với cô, bỗng biến thành vũ khí hung ác nhất, chém cô thành nhiều mảnh.

Cô nín thở, trợn tròn mắt, anh đang nhìn cô như một người xa lạ, như thể trước giờ cô chưa từng quen người đàn ông mà cô yêu sâu đậm này.

Nước mắt cô nhanh chóng trào ra, rồi không ngừng rơi xuống. Cô cắn chặt răng, quên mất mình phải nói gì, cũng quên luôn việc hít thở, có lẽ không còn nhớ gì nữa mới là cách tốt nhất!

“Hỗn xược! Thằng khốn này, đồ súc sinh!”

Đúng lúc này, giọng nói đầy tức giận của Mặc Viên Bằng bỗng vang lên.

Không biết từ lúc nào Mặc Viên Bằng đã tỉnh lại, nhưng ông lại nghe thấy rất rõ những lời châm biếm chỉ trích vô tình, và lời chửi mắng chà đạp vô cớ của Mặc Diệu Dương đối với Long Đình Đình.

Ông thở phì phò ngồi dậy, mắng Mặc Diệu Dương: “Thằng khốn này! Cháu ở bên ngoài trêu ghẹo không biết bao nhiêu người phụ nữ, mà giờ quay ngược lại trách Đình Đình à? Cháu… cháu cút đi cho ông, mau cút khỏi nhà họ Mặc cho ông.”

Ông cụ run rẩy chỉ vào mặt Mặc Diệu Dương mắng: “Nhà họ Mặc chúng ta không có đứa cháu bất hiếu như cháu, cháu mau cút ra khỏi nhà họ Mặc cho ông, ông không muốn nhìn thấy cháu nữa!”

Mặc Diệu Dương ngạc nhiên, không ngờ anh lại kích thích ông nội lần nữa. Miệng anh mấp máy, hầu kết cũng chuyển động mấy lần, cuối cùng, anh lúng túng nói: “Ông nội… ông biết chuyện gì rồi ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK