Mục lục
Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 439: MẠNH YẾN SAN CHẾT THẬT RỒI Ư?

Đột nhiên Long Đình Đình nhớ tới chuyện gì đó: “Như vậy, mục tiêu của họ là… anh?”

“Đúng thế, ngoài anh ra còn có nhà họ Mặc nữa.” Mặc Diệu Dương gật đầu: “Anh cố ý đưa cô ta vào nhà họ Mặc chỉ để xem cô ta sẽ liên lạc với ai. Quả nhiên cô ta đã dùng cách khác để bí mật liên lạc với ông tư.”

Nói đến đây, Long Đình Đình hít vào một ngụm khí lạnh! Cô cảm thấy sống lưng lạnh toát, cả người run lên vì lạnh.

Mặc Diệu Dương ôm lấy người cô, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho cô: “Em yêu, đừng sợ. Anh sẽ không để em và con gặp chuyện đâu.”

Long Đình Đình ổn định lại hơi thở, lo lắng nói: “Nói như vậy thì mấy người Tang Nham vẫn có ý định với nhà họ Mặc, muốn cùng ông tư để giành lấy quyền lực nhà họ Mặc, để nhà họ Mặc trở thành vật sở hữu của mình. Giống như mấy gia tộc họ Quan, Hàng, Lâm, Sở, phải nghe theo mệnh lệnh của anh ta.”

“Đúng vậy!” Mặc Diệu Dương nói, sự u ám trên mặt anh càng rõ hơn!

“Họ thực sự quá tham lam.” Long Đình Đình lắc đầu bất đắc dĩ.

“Vì vậy Tang Nham nhất định phải chết.” Giọng Mặc Diệu Dương chắc như đinh đóng cột.

Điều này khiến Long Đình Đình nhớ tới lúc bị Tang Nham giam cầm, Tang Nham cũng nói câu như vậy, giữa anh ta và Mặc Diệu Dương, nhất định có một người phải chết, như vậy cuộc chiến này mới có thể kết thúc!

Anh vòng tay ôm lấy người Long Đình Đình rồi nói với cô: “Em yêu, cho nên anh phải làm vậy thì em mới được an toàn. Nếu không, họ sẽ chú ý đến em, khi em không đề phòng, họ sẽ làm hại em. Em có thể hiểu cho anh không?”

Long Đình Đình gật đầu, sao cô lại không hiểu chứ? Thật ra, ngay từ đầu khi người phụ nữ kia xuất hiện rồi tới thái độ của Mặc Diệu Dương với cô là cô đã đoán được rồi. Chỉ là cô cũng biết khi chưa đến lúc thì Mặc Diệu Dương sẽ không nói rõ ngọn ngành mọi chuyện cho mình.

Khoé miệng cong lên một nụ cười tự giễu, nếu nói không phiền lòng là giả, dù sao bây giờ cô cũng là một người mẹ đang mang thai, tâm trạng phức tạp là điều khó tránh khỏi.

“Em yêu, cho dù có gặp phải khó khăn hay nguy hiểm gì, anh sẽ đảm bảo cho sự an toàn của em đầu tiên. Còn những chuyện khác, anh đều có thể bỏ qua!” Mặc Diệu Dương nói, sau đó như nhớ ra điều gì, anh vuốt ve bụng cô: “Đúng rồi, còn có cục cưng của chúng ta nữa.”

Long Đình Đình rũ mắt xuống, tựa đầu vào vai người đàn ông.

“Nếu như Ôn Lam thật sự là Tiểu San thì tốt quá. Cho dù cô ấy có mang dáng vẻ thế nào đi nữa thì ít nhất cô ấy vẫn còn sống!”

Sau khi nghe tin này, cô thật sự vừa mừng vừa lo.

“Nhưng… Diệu Dương, nếu như cô ấy không phải Tiểu San thì sao?” Long Đình Đình nói ra sự nghi ngờ trong lòng: “Em vẫn thấy rất khó tin.” Dù gì thì hy vọng sống sót trong hoàn cảnh đó là rất nhỏ.

Mặc Diệu Dương từ chối cho ý kiến, hiển nhiên anh vẫn không thể chắc chắn Ôn Lam chính là Mạnh Yến San.

“Diệu Dương, có phải anh cũng không hoàn toàn chắc chắn không?”

“Ừm.” Cuối cùng Mặc Diệu Dương cũng lên tiếng: “Nhưng cảm giác mà cô ấy mang lại cho anh cực kỳ quen thuộc.”

Vừa nói anh vừa thở dài một hơi, vẻ mặt chợt trở nên ảm đạm, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vài đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh đang chầm chậm di chuyển trong gió.

Trong đầu anh hiện lên ký ức đẹp lúc họ còn nhỏ, mấy đứa trẻ nô đùa vui vẻ trên bãi cỏ nhà tổ nhà họ Mặc.

Long Đình Đình vẫn cảm nhận được nỗi buồn từ sâu trong lòng anh, mặc dù anh đã rất cố gắng để kiềm chế.

Hoá ra người đàn ông mạnh mẽ này, sâu thẳm trong lòng cũng có một mặt yếu đuối, chỉ là anh chưa từng thể hiện ra trước mặt bất kỳ ai.

Lòng cô nhói đau, cô nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, đặt trong đôi bàn tay nhỏ bé của mình.

Hình ảnh một bàn tay to lớn được hai bàn tay nhỏ nhỏ bé mềm mại ôm lấy thật sự có hơi buồn cười nhưng lại rất đáng yêu. Long Đình Đình nói: “Diệu Dương, cho dù có phải cô ấy không thì đều phải thử. Nếu không phải thì chúng ta cũng có thể không cần lo lắng, nếu phải thì nghĩ cách khôi phục trí nhớ cho cô ấy!”

Cổ họng khô khốc của người đàn ông lúc này đã bình thường trở lại.

Anh gạt đi vẻ buồn phiền trên mặt, rút tay ra khỏi đôi tay nhỏ bé của Long Đình Đình rồi đặt đôi tay nhỏ xinh của cô vào lòng bàn tay mình, năm ngón tay khẽ siết chặt.

Mặc Diệu Dương gật đầu, nhìn cô thâm tình: “Cảm ơn em.”

Long Đình Đình hiểu ý anh, bởi cô cũng hiểu điều đó. Cô cười nhẹ, không nói gì.

Mặc Diệu Dương dang rộng đôi tay ôm cô vào lòng: “Khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ đưa em và con đi tìm một nơi yên tĩnh, tốt nhất là đi xa một chút, đến nơi bình yên mà em muốn, sống một cuộc sống bình thường, giản dị.”

“Vâng.” Long Đình Đình đáp lại, tựa đầu vào vai anh!

Chỗ ở của Tang Nham.

Trần Thân đẩy cửa đi vào, tới trước mặt anh ta rồi ngồi xuống.

Anh ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tang Nham rồi quái gở nói: “Tim anh cũng bay ra nước ngoài theo người phụ nữ kia rồi à?”

Tang Nham trừng mắt nhìn anh ta, đứng dậy đi về phía cửa sổ: “Tình huống của Ôn Lam bây giờ thế nào?”

Trần Thân vắt chéo chân, thản nhiên đáp: “Chúc mừng anh, ước nguyện của anh sắp đạt được rồi.”

Tang Nham xoay người, hỏi anh ta: “Thế nào?”

“Quả nhiên cậu hai Mặc đã thèm muốn vẻ đẹp của cô ta, thậm chí hai người họ còn công khai mua nhà riêng ở ngoài. Nghe nói ngay cả người phụ nữ đang mang bụng bầu kia cũng bị ném sang một bên, chẳng thèm quan tâm. Có vẻ anh ta muốn đến với Ôn Lam thật.”

Vừa nói anh ta vừa liếc mắt nhìn Tang Nham, khi thấy trên mặt anh ta cũng lộ vẻ vui mừng thì thở dài: “Ui! Đàn ông ấy mà, trước nay đều có mới nới cũ.”

Tang Nham chẳng thèm để tâm tới lời chế giễu của anh ta, tỏ ra cực kỳ hưng phấn: “Một ngày kia, khi Mặc Diệu Dương biết người phụ nữ bên cạnh mình thật ra là một quả bom hẹn giờ, anh ta sẽ hối hận vì sự thay lòng đổi dạ ban đầu của mình. Haha!”

Trần Thân bật cười khe khẽ, dáng người thon dài hơi đung đưa: “Hơn nữa khi biết thân phận gián điệp của Ôn Lam, anh ta sẽ tự tay giết chết cô ta. Đến cuối cùng mới biết thì ra người phụ nữ mình giết lại chính là Mạnh Yến San… Haha, anh ta sẽ phát điên mất!”

Tang Nham đắc ý nói: “Điều tôi muốn chính là hiệu quả này, để anh ta đau khổ tột cùng!”

“Anh thật tàn nhẫn!”

Tang Nham bước đến bàn làm việc, một tay kéo ghế giám đốc ra rồi ngồi xuống, đôi chân thon dài gác lên chân còn lại, anh ta nói đùa: “Mặc Diệu Dương thì không tàn nhẫn sao? Vì thú vui mới mà vứt bỏ người vợ đang mang thai của mình, nếu so sánh tôi với anh ta thì cả hai đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”

“Ừm! Tôi đồng ý với điều này!” Trần Thân gật đầu, nhìn Tang Nham đầy hứng thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK