CHƯƠNG 167: CHẠM VÀO HỌNG SÚNG
“Cũng đã mười mấy năm rồi, thưa cô Sở.”
“Mười mấy năm rồi?” Sở Huệ Nhu rất là kinh ngạc, xem ra hi vọng của mình đã tan vỡ.
“Đúng vậy đó, khi còn bé tôi đã đến đây rồi, cho đến bây giờ luôn.” Tiểu Nha trả lời.
Không thể tin được, Sở Huệ Nhu quan sát Tiểu Nha cẩn thận, tuổi của cô gái này cũng không tính là quá lớn, hơn 20 tuổi, vẻ ngoài cũng coi như là có thể, dù không phải là loại nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng khá xinh đẹp.
Sở Huệ Nhu cho rằng vốn là những người phụ nữ có nhan sắc thì sẽ không cam tâm tình nguyện làm người giúp việc cho người khác cả một đời đơn giản như vậy, cô ta ở lại đây một mặt là bởi vì tiền, còn mặt khác là bởi vì cái gì chứ.
Chẳng lẽ Sở Huệ Nhu… bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình, nhưng mà cô ta vừa có suy nghĩ này thì lập tức nhận được sự khẳng định, Mặc Diệu Dương là một người đàn ông anh tuấn tiêu sái như vậy, có mấy người phụ nữ mà không thích đâu chứ?
Nhưng mà ở bên trong căn nhà kia lại có An Đình Đình, Sở Huệ Nhu không tin trong lòng của cô gái này không dao động.
Sau khi cô ta nói bóng nói gió hỏi tên của Tiểu Nha, hỏi chút tình huống trong gia đình, càng thêm kết luận suy đoán ở trong lòng mình.
“Tiểu Nha, công việc ở đây có khổ cực hay không?” Sở Huệ Nhu bài ra khuôn mặt giản dị gần gũi.
“Không khổ cực đâu cô Sở.” Tiểu Nha cũng có cảm giác thấy được yêu thương mà sợ.
“Tiền vẫn đủ dùng chứ?” Sở Huệ Nhu lại hỏi.
“Đủ chứ?” Tiểu Nha gật gật đầu.
“Vậy ngoài trừ nhà của nhà họ Mặc, cô có chỗ ở bên ngoài không. Các tôi hỏi chính là… cô có căn nhà thuộc về mình hay không?”
“Cái này…”
Giá nhà ở thành phố G đắt như vậy, một cô gái mới hai mươi tuổi như Tiểu Nha sao có thể mua được.
“Dạ không có.” Cô ta lắc đầu.
Sở Huệ Nhu nói: “Tôi cảm thấy là chúng ta rất có duyên phận, con người cô quả thật cũng khiến cho người ta yêu thích, trong tay của tôi có một căn nhà ở biệt thự Thủy Mặc, vẫn luôn để đó không dùng, nếu như cô thích thì tôi tặng cho cô đó.”
“A…” Đầu tiên là Tiểu Nha bị giật mình, ngay sau đó trong mắt của cô ta liền bùng lên ngọn lửa vui mừng.
Chuyện này đối với Tiểu Nha mà nói giống như là một tin vui rơi từ trên trời xuống, không phải, có lẽ là đối với bất kỳ người nào mà nói cũng là một tin vui từ trên trời rơi xuống, nhưng mà Tiểu Nha cũng không phải là kẻ ngốc.
Cô ta lắc đầu liên tục, lấy lùi làm tiến: “Không được không được đâu, cô Sở, tôi có tài đức gì mà có thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của cô được.”
Với khối tài sản nghìn tỷ của nhà họ Sở thì làm sao có thể quan tâm đến một căn nhà nhỏ.
Cô ta cười rất tự nhiên và vô hại: “Côi cũng cảm thấy là chúng ta tương đối có duyên phận, hơn nữa tôi cũng rất thích cô, cho nên mới muốn giúp cô một tay.”
Tiểu Nha có chút dao động, dù sao thì điều kiện của đối phương cũng quá mức cám dỗ.
Sở Huệ Nhu thấy trên mặt của cô ta xuất hiện sự do dự, trong lòng biết là việc này cũng đã hoàn thành được một nửa, cô ta tiếp tục nói: “Hơn nữa cô cũng không phải là vô duyên vô cớ mà nhận.”
Tiểu Nha dừng lại một chút, đợi cô ta nói tiếp.
Hàm dưới của Sở Huệ Nhu hơi nhếch lên, nói thẳng: “Cô cũng biết là tôi thích cậu hai, nhà họ Sở và nhà họ Mặc vẫn luôn có suy nghĩ làm thông gia với nhau, đều là bởi vì sự xuất hiện của người phụ nữ An Đình Đình kia đã mê hoặc cậu hai. Nhìn bên ngoài thì cô ta chính là mợ cả của nhà họ Mặc, thế nhưng tôi lại cảm thấy là cô ta không cam lòng gả cho một người ngu.”
“Chắc chắn là cô ta vẫn còn có mục đích khác, cô nghĩ xem lấy thân phận của cô ta dựa vào cái gì mà có thể chiếm hữu cậu hai? Một gia tộc có tên tuổi nhỏ như nhà họ An thì làm sao có thể xứng được với thân phận của cậu hai chứ?”
Nghe thấy như vậy, sắc mặt của Tiểu Nha hơi thay đổi.
Cô ta với An Đình Đình cũng là người bình thường như nhau, nhưng tại sao cô lại có thể có được cậu hai, mà mình thì lại không thể?
Khóe miệng của Sở Huệ Nhu hài lòng câu lên: “Cô cũng đừng sợ hãi, tôi cũng không cần cô đi làm cái gì đâu, cô chỉ cần quan sát bọn họ là được rồi. Chỉ cần phát hiện khác thường gì thì lập tức nói cho tôi biết, cô yên tâm đi, chỉ cần cô cung cấp thông tin cực kỳ có lợi cho tôi thì căn nhà kia chính là của cô.”
Tiểu Nha nhíu mày, cái này không phải là muốn cô ta phản bội cậu hai sao, nhưng nói đi thì phải nói lại, sở dĩ cô ta làm như vậy không phải cũng là vì cậu hai hay sao? Loại phụ nữ như thế này căn bản cũng không xứng với cậu hai.
Sở Huệ Nhu nhìn cô ta chằm chằm, thấy cô ta vẫn còn đang do dự chưa quyết định được, lại thuận tiện nói: “Sau khi chuyện này thành công thì tôi sẽ thanh toán cho cô Mặc Diệu Long tỷ tiền mặt, cô suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng là cả đời này cô muốn làm một người giúp việc ăn nhờ ở đậu, hay là muốn trở thành người làm chủ, quyền lựa chọn ở trong tay của cô.”
Nói xong lời này, Sở Huệ Nhu liền rời đi.
Cô ta không tin điều kiện mà cô ta đưa ra mê hoặc người khác như vậy, một người nghèo sẽ không thể nào không xuất hiện ham muốn.
Mà thật ra thì suy đoán của cô ta đã chính xác.
Quả thật trong lòng của cô ta đã bị tác động rất lớn, dựa vào cái gì nhiều như vậy, tại sao chứ, cô ta vẫn luôn ngột ngạt ở ngực, khiến cho hô hấp của cô ta cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
An Đình Đình đã ăn tổ yến xong, đưa chén cho cô ta, phát hiện cô ta đang sững sờ ngây người, thế là mở miệng gọi khẽ một tiếng: “Tiểu Nha…”
“Hả…dạ.” Tiểu Nha đột nhiên hoàn hồn, trong mắt của cô ta lóe lên sự phức tạp, vội vàng nhận lấy chén, đưa khăn mặt tới cho An Đình Đình lau khóe miệng và hai tay.
“Mợ cả, mợ là người ở đâu vậy?” Tiểu Nha giả bộ rất đàng hoàng.
“Tôi…” An Đình Đình do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Cũng xem như là người của thành phố G.” Có điều là cô từng theo nhà họ An mà thôi, về phần rốt cuộc mình là người ở đâu thì chính cô cũng không nói rõ ràng được.
Cô không ngờ rằng chỉ thảo luận một vấn đề đơn giản như thế này, thế nhưng rơi vào trong lỗ tai của người khác thì lại không phải là như vậy.
Trong đầu của Tiểu Nha, cô đây là đang che giấu thân phận thật sự thấp hèn của mình.
“Vậy mà cả, người nhà của mợ…”
“Đều rất tốt.” An Đình Đình tiếp lời của cô ta, nụ cười trên mặt vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Cái này có được tính là cô không muốn đi sâu vào chủ đề này với mình hay không, sợ là bản thân nói nhiều quá thì sẽ có sai lầm à? Tiểu Nha cũng hờ hững cười, nhận lấy khăn mặt rồi nói: “Mợ cả, mợ nghỉ ngơi đi, Tiểu Nha đi xuống lầu làm việc đây.”
“Ừ, đi đi.”
Sau khi Tiểu Nha dọn dẹp đồ đạc xong liền đi xuống lầu.
Mẹ Dung đang ở phòng bếp: “Tiểu Nha, mợ cả đã ăn xong rồi hả?”
Tiểu Nha gật đầu: “Vâng, khẩu vị của mợ cả rất tốt.”
Mẹ Dung thấy cô ta đã sửa lại thái độ, trong lòng rất yên tâm, vì vậy gật đầu nói: “Như vậy thì tốt rồi, khi nào cậu hai về nhà thì chúng ta cũng có thể nói một tiếng.”
Lúc Mặc Diệu Dương về nhà, trực tiếp đi lên lầu hỏi thăm An Đình Đình.
Anh ngồi ở bên giường, đau lòng vuốt ve khuôn mặt của cô, hỏi: “Đồ ngốc này, tại sao lúc đó lại không chạy?”
An Đình Đình cụp mắt xuống: “Lúc đó… em cho là, là anh sẽ trở về.”
Người đàn ông trầm ngâm, bỗng nhiên nâng mắt lên, trong đôi mắt đã mang theo chút sát ý, hỏi cô: “Em dự định xử lý cậu ta như thế nào?”
“Anh nói là Mặc Diệu Long đó hả?”
“Ừm.”
An Đình Đình suy nghĩ, lo lắng nói: “Bên phía Quan Chi Thu làm như thế nào?”
Mặc Diệu Dương nói nói: “Anh sớm đã muốn cho bà ta biết mặt từ lâu rồi, chỉ là tạm thời không có thời cơ thích hợp, lần mày Mặc Diệu Long lại chạm vào họng súng, cái này rõ ràng chính là đang tạo cho anh cơ hội mà.”