CHƯƠNG 647: CON ÔNG CHÁU CHA HỘI TỤ
Cố Minh Vinh bắt đầu nghi ngờ người quản gia này!
Hơn nữa ông ta cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Nói trắng ra, mối quan hệ giữa ông ta và nhà họ Mặc ở thành phố G rất hời hợt. Vì sao bây giờ ông cụ nhà họ Mặc lại phái người tới đón ông ta? Vừa gặp mặt người quản gia này, anh ta lại nói ông cụ nhớ mong ông ta.
Về phần ông ta, ngay từ đầu cũng bị kinh ngạc mừng rõ làm ngây người.
Nói thật ra, ông ta từng gặp ông cụ Mặc một lần khi hơn mười tuổi, mà hai nhà, một nhà ở Hải Thành, một nhà ở thành phố G, nói thẳng ra là tám gậy tre cũng đánh không đến nơi, sao đang êm đẹp ông ta lại nhớ mình được?
Không đúng! Không đúng! Chắc chắn chuyện này có vấn đề.
Cố Minh Vinh hơi híp mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Quản gia đương nhiên không phải quản gia nhà họ Mặc, chẳng qua là người ta sắp xếp cho cái xưng hô mà thôi. Thoạt đầu anh ta ngẩn ra, dáng vẻ như bị oan uổng, kêu lên: “Ông cụ Cố, không phải ông nghi ngờ tôi chứ? Tôi có gan lớn bằng trời cũng không dám lấy nhà họ Mặc ra để nói giỡn! Tôi là người ăn cơm dựa vào nhà họ Mặc, nếu tôi làm như vậy thì chẳng phải tự đập vỡ bát cơm của mình à? Nhà họ Mặc đối với tôi ân trọng như núi, như ba mẹ đẻ, sao tôi có thể làm ra chuyện trơ trẽn bỉ ổi này được.”
Nói nghe rất đúng tình hợp lý. Anh ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ, có tư cách gì để hãm hại nhà họ Mặc?
Cố Minh Vinh không nhắc lại nữa mà nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
Dưới sự chỉ đường của Tiêu Quân, xe của Cố Minh Vinh một đường đi thẳng đến bãi đỗ xe của khách sạn quốc tế thành phố G mới dừng lại.
Tiêu Quân đẩy cửa xe ra, đi đến bên xe Cố Minh Vinh.
“Ông cụ Cố, mời ông.” Anh ta cười rất khiêm tốn.
Cố Minh Vinh xuống xe, nhìn lại quần áo trên người rồi gật đầu cười nói: “Mời mời.”
Tiêu Quân quay đầu gật đầu với người được gọi là quản gia kia, người nọ ngầm người, bèn xoay người rời đi.
Tiêu Quân dẫn người đi lên một căn phòng xa hoa ở tầng mười sáu, đẩy cánh cửa màng vang ra, khung cảnh xanh vàng rực rở bên trong lập tức đập vào mắt, cảm giác đầu tiên để lại ấn tượng trong mắt người nhìn chính là khí phái!
Thấy Cố Quang Vinh đến đây, người đang ngồi cùng quay đầu lại nhìn. Qúy Đình Kiêu đứng dậy, sắc mặt lạnh nhạt, trong con ngươi là ý cười thản nhiên, anh ta bày ra vẻ mặt mà hậu bối nên có.
“Ông cụ Cố, ông tới rồi.”
Cố Minh Vinh rất vui vẻ, ông ta đi qua theo sự giới thiệu của Tiêu Quân: “Vị này chính là cậu Qúy đúng không?”
Qúy Đình Kiêu cười, hai tay ôm quyền lắc lư: “Ông cụ Cố, gọi tôi là Đình Kiêu là được.”
Cố Minh Vinh cười tươi gật đầu: “Đình Kiêu.”
Ngay sau đó, Tiêu Quân, Vân Lang, Mạnh Yến San cùng với một số hậu bối trẻ tuổi khác lần lượt lên chào hỏi Cố Minh Vinh. Cố Minh Vinh vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa dễ gần.
Những hậu bối này đều không phải người bình thường, không thể khinh thị bọn họ. Bữa tiệc tối này hội tụ con cái gia đình quyền quý của thành phố G, bất cứ ai cũng đều là nhà giàu số một, không thể coi thường!
Chỉ là… Con ngươi Cố Minh Vinh khẽ chuyển, bữa tiệc đêm nay không phải do ông cụ Mặc tự mình bố trí sao? Sao lại chỉ có con cháu ở đây mà không thấy ông cụ Mặc đâu cả?
Đang định hỏi thì cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài. Một người đàn ông đi vào, thân hình cao lớn, khí chất độc đáo, anh ta mặc một bộ tây trang màu đen nhã nhặn, chiếc áo khoác Armani số lượng giới hạn khoác hờ trên vai.
Dung mạo của Mặc Diệu Dương rất hoàn mỹ, hai hàng lông mày sắc bén nhẹ dãn ra, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười nhạt. Người phục vụ vội chạy tới nhận lấy áo khoác trên tay anh, nhẹ giọng nói: “Cậu hai, mời anh vào trong.”
Mặc Diệu Dương khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không nhìn anh ta mà vẫn nhìn thẳng phía trước, rảo bước vào bên trong. Anh dừng lại trước mặt Cố Minh Vinh: “Vị này chính là…”
Thật ra Cố Minh Vinh đã sớm nhận ra anh. Tuy nói bọn họ chưa từng gặp mặt nhưng khí chất cao ngạo cùng khuôn mặt giống Mặc Viên Bằng vài phần, lại thêm tuy Cố Minh Vinh là người Hải Thành, nhưng cậu hai nhà họ Mặc ở thành phố G rất nổi tiếng, các loại tin tức trên TV cùng với các loại đầu đề giải trí đều bị anh chiếm cứ. Muốn không biết cũng khó.
Không phải người nhà họ Mặc mời mình tham gia bữa tiệc tối này sao? Tại sao cậu ta lại không biết mình.
Ông ta vẫn chưa nói chuyện, chỉ nghe Tiêu Quân nói: “Diệu Dương, vị này chính là ông cụ Cố ở Hải Thành.”
Trên khuôn mặt uy nghiêm của Mặc Diệu Dương lộ ra vẻ kinh ngạc: “À, ông cụ Cố, rất vui được gặp mặt.” Lúc anh nói nhưng lời này, lông mày của anh nhướng lên, mang theo sự quyến rũ kỳ lạ.
Cố Minh Vinh bỗng nhiên có cảm giác không hiểu ra sao.
Mặc Diệu Dương đi đến chỗ ngồi, ánh mắt khẽ liếc Cố Minh Vinh, đôi mắt sáng lập lánh tinh anh lại thâm u khó dò.
Cố Minh Vinh vừa lúc bắt được ánh mắt anh, trong lòng nhất thời giật thót.
Dường như buổi tiệc đêm nay không giống những gì ông ta đoán trước.
Chẳng lẽ không phải đến ôn chuyện sao? Tại sao đám con cháu này nhìn kỳ lạ như vậy. Còn có chuyện xảy ra ở máy bay hôm nay cũng làm tâm trạng ông ta không vui cho lắm.
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
“Ông cụ Cố, mời đi bên này.” Tiêu Quân vẫn là dáng vẻ khiêm tốn như trước, anh ta đưa Cố Minh Vinh đến chỗ ngồi.
Cố Minh Vinh gạt đi nỗi phiền muộn trong lòng, mỉm cười gật đầu rồi bước tới ngồi xuống ghế.
Bữa cơm truyền thống rất kính trên nhường dưới, chỗ ngồi lại càng theo vai vế. Bình thường người lớn tuổi hoặc đức cao vọng trọng sẽ ngồi ở chỗ cao nhất. Hoặc là nói khác quý được mời tới sẽ được chủ nhận mời ngồi ở vị trí quan trọng.
Cố Minh Vinh vốn muốn ngồi theo lẽ thường như thế, nhưng lại nghe Tiêu Quân nói: “Ông cụ Cố, ông ngồi ở đây.”
Nói xong, anh ta kéo một cái ghế ra chỉ cho ông ta.
Cố Minh Vinh ngẩn ra rõ ràng. Lập tức nghĩ có lẽ ông cụ Mặc vẫn chưa tới, cái ghế ở đầu kia nên là ông cụ Mặc ngồi mới đúng. Nghĩ đến đây, ông ta mỉm cười gật đầu: “Được, được.”
Sau khi ngồi xuống, ông ta than nhẹ một hơi: “Ông cụ Mặc vẫn chưa đến à?”
Tiêu Quân cười nói: “Ông cụ Cố, ông thật thích nói đùa, ông cụ Mặc nào có thời gian rảnh rỗi đi ứng phó loại bữa tiếc này!”
“Cái gì?” Cố Minh Vinh nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Nói thế nào ông ta cũng là bậc cha chú, vậy mà lại ngồi ăn cơm với đám con cháu này thì gọi là cái gì?
Mặc Diệu Dương lên tiếng, đôi mắt nhìn Cố Minh Vinh hiện lên ý cười, giống như một cây roi ngưng tụ ở không trung, động một cái, roi chưa chạm vào người nhưng cũng đủ lòng người kinh hãi.
“Ông cụ Cố, cơ thể ông nội tôi không tiện, bình thường luôn ru rú trong nhà, không hỏi thế sự. Bữa tiệc như thế này ông không để trong mắt. Mời ông đến là ý của tôi, không phải ý của ông nội.”
Cố Minh Vinh nghe vậy, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận. Ý ngoài lời này còn không phải ‘Muốn ông cụ Mặc mời ông, ông còn không xứng’ sao?
Thì ra ông ta vẫn luôn bị người trêu đùa? Một đám ranh con lông còn chưa mọc đủ mà dám xem ông ta như khỉ rồi đùa giỡn? Nói thế nào nếu không phải biết bữa tiệc này là ông cụ Mặc mời thì ông ta đã không đến.