CHƯƠNG 175: SẼ KHÔNG ĐỂ EM ĐI
An Đình Đình thò đầu ra khỏi vòng tay anh, có chút kinh ngạc.
Mặc Diệu Dương mỉm cười một cái, đem đầu cô đặt lên vai mình lần nữa, nói: ”Em đừng kích động, nghe anh nói rõ đã.”
”Lúc bà ấy rời đi anh mới có mấy tuổi, lúc đó quả thực còn quá nhỏ, không hiểu sinh ly tử biệt là gì. Chỉ cảm thấy mọi người xung quanh nhìn anh cả của mình bằng ánh mắt thương hại. Sau này đần hiểu ra rồi thì khó khăn của anh với anh cả mới chính thức bắt đầu.
Lần đó, anh cả vì cứu anh mà bị thương trong trận hỏa hoạn, cứu sống được rồi nhưng anh ấy lại…”
An Đình Đình nâng mắt, sườn mặt người đàn ông ưu thương mà nặng nề, yết hầu lên xuống không có quy luật, giống như lời nói tiếp theo bị nghẹn lại.
Cô duỗi tay ra ôm vòng eo rắn chắc của người đàn ông. Hi vọng động tác nhỏ của mình có thể an ủi anh được phần nào.
”Nhìn anh cả trên người quấn đầy băng gạc trắng, lúc đó trong lòng anh thực sự sinh ra hận ý. Vì sao bà ấy lại bỏ đi mà để lại anh với anh cả nhận hết những gian khổ trên đời này.
Sau đó anh cả chưa xuất viện đã có một khó khăn khác. Lúc đầu nếu không phải nhà họ Mạnh giúp đỡ thì chắc anh và anh cả đã không còn trên đời này từ lâu rồi.”
”Nhà họ Mạnh ư? Mạnh Yến San à?” An Đình Đình hiếu kỳ hỏi.
”Phải.” Mặc Diệu Dương nói: ”Mẹ đưa anh với anh cả đến thế giới này nhưng lại không nhận được ấm áp từ bà, sau khi rời đi để bọn anh tự mình đối mặt với mọi thứ. Anh luôn tự hỏi sao bà ấy có thể ra đi mà không vướng bận gì.”
Trái tim An Đình Đình, đau đớn mà xót xa.
Cô không làm gì được, chỉ có thể ôm anh thật chặt, thật chặt.
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên buồn phiền cùng bất đắc dĩ.
An Đình Đình khẽ nói: ”Anh còn có em.”
Dứt lời, lòng bàn tay của người đàn ông ôm cô thật chặt. Sức lực này vượt qua sức lực của anh lúc bình thường. An Đình Đình đau đến cắn răng nhưng không kêu thành tiếng. Nhưng may là cơn đau biến mất rất nhanh.
An Đình Đình bình tĩnh lại và nói: ”Có lẽ bà ấy quá buồn. Bà ấy không biết nên làm thế nào để đối mặt với bọn anh. Hơn nữa bà ấy cũng không ngờ được là người đàn ông kia sau khi ép bà ấy vào chỗ chết còn mặc kệ Quan Chi Thu tiếp tục làm tổn thương con của bọn họ.”
Mặc Diệu Dương lẳng lặng nhìn vào khoảng không, không nói một lời.
An Đình Đình dừng một chút rồi lại nói: ”Em tin là phàm là phụ nữ thì đều sẽ không nỡ bỏ con cái của mình. Mẫu tử tương liên, mang thai 10 tháng, phần tình cảm này không phải ai cũng cảm nhận được. Cho nên, Diệu Dương, đừng hận bà ấy nữa. Bà ấy cũng có bất đắc dĩ của bà ấy.”
An Đình Đình nói rồi ngẩng cổ lên nhìn sườn mặt tuấn mỹ của người đàn ông dưới ánh trăng mờ ảo.
Cô muốn ôm anh vào lòng, lắng nghe những tâm sự của anh, vỗ về những vết thương trong lòng anh. Nguyện dùng sức lực nhỏ bé để đổi lấy nụ cười sáng chói của anh.
Mí mắt của người đàn ông khẽ động đậy, quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
”Đừng rời xa anh!” Chợt, Mặc Diệu Dương bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Khóe miệng An Đình Đình hiện lên một đường cong: ”Sao em lại rời xa anh chứ?”
”Dù sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng không cho phép em rời khỏi anh!” Người đàn ông cắn răng nói, trong mắt kiên định.
An Đình Đình lắc đầu: ”Sẽ không, không, vĩnh viễn không. Trừ phi anh không cần em nữa, chê em phiền, chê em ngu ngốc, chê em vướng chân anh. Chỉ cần anh nói với em, em sẽ chủ động rời…a!”
Không đợi cô nói xong, người đàn ông đã cúi đầu hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.
Răng môi gắn bó triền miên.
Anh rời mặt đi, mượn ánh trăng mờ nhìn nước da nõn nà, khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ của người phụ nữ. Anh duỗi ngón tay ra vuốt ve đôi môi màu thạch của cô.
Giọng nói của anh vừa gợi cảm lại khàn khàn, như thể đang kiềm nén gì đó.
”Sẽ không, vĩnh viễn không có ngày đó. Anh muốn em ở bên anh một đời một kiếp, tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, vinh viễn…”
Ngày đẹp cảnh đẹp, có đôi nhân tình ngồi bên hồ nước sau vườn tâm sự chuyện yêu đương.
Nhưng ở tầng hai của Thủy Sam Uyển, bên cửa sổ của phòng nào đó, có một bóng người chợt hiện ra.
Tiểu Nha thu lại máy ảnh trong tay, nhìn phía sau bóng người dưới lầu đang ôm hôn bằng ánh mắt oán hận, cô ta biết với thân phận và vẻ ngoài của mình không xứng với cậu hai nhà họ Mặc.
Nhưng nếu cô ta không xứng thì người phụ nữ kia càng không. Dù sao mình không chiếm được thì cô cũng đừng mơ tranh giành được. Nhiều thiên kim danh viện, tiểu thư nhà giàu tranh nhau đến vỡ đầu để được ở bên cạnh cậu hai.
Cô ta không tin cậu hai lại thực sự yêu thương người phụ nữ tên An Đình Đình này.
Tiểu Nha đi trong nhà tổ nhà họ Mặc trong một rừng cây nào đó, nhìn trái nhìn phải, chắc chắn xung quanh không có ai rồi mới xoay người đi vào sâu bên trong.
Sở Huệ Nhu thấy cô ta đến, mặt nở nụ cười nhạt: ”Cô đến rồi.”
Tiểu Nha gật đầu, đưa túi trong tay qua: ”Đồ cô cần đều ở đây.”
Mặt Sở Huệ Nhu lộ vẻ mừng rỡ, vừa định đưa tay ra nhận lấy thì Tiểu Nhã lại thu tay về. Trên mặt cô ta hiện lên tia kinh ngạc.
Tiểu Nha cúi đầu nói: ”Cô Sở, cô tuân thủ lời hứa thật đấy chứ?”
Trên mặt Sở Huệ Nhu hiện rõ một tia chán ghét, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu nói: ”Cô yên tâm đi, thứ tôi đã đáp ứng với cô thì chắc chắn sẽ cho cô. Ngày mai dẫn cô qua nhà, đây là số tiền còn lại, đều ở trong tấm thẻ này, tôi đã hứa với cô là sẽ cho cô 1 tỷ rưỡi để tiêu.”
Người có tiền tốt thật, mỗi lần ra tay là mấy trăm triệu, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Tiểu Nha run run vươn tay nhận lấy tấm thẻ kia rồi đưa túi trong tay mình ra. Cô ta nghĩ nghĩ, lại nói một câu: ”Cô Sở, chúng ta đã nói trước, chuyện này chỉ có tôi biết cô biết, không được nói tôi ra. Nếu không với thủ đoạn của cậu hai, tôi sẽ chết rất thảm!”
Sở Huệ Nhu nhướn mày: ”Yên tâm đi, chuyện này trời biết đất biết, cô biết tôi biết. Người khác không biết được.”
”Ừ”. Tiểu Nha yên tâm.
Bỗng nhiên một quả cầu lông rơi vào tầm mắt của cô ta. Qủa cầu đó chạy theo hướng ngược lại rồi nhanh chóng biến mất.
Cả Tiểu Nha và Sở Huệ Nhu đều bị dọa.
Sở Huệ Nhu suy cho cùng là cô chủ nhà họ Sở nên lập tức bình tĩnh lại, còn an ủi cô ta: ”Đừng sợ, chỉ là một con thú nhỏ thôi mà.”
”Ừ.” Trong lòng Tiểu Nha vẫn kinh hoàng.
Sau khi tách ra, Tiểu Nha bèn đi về hướng Thủy San Uyển.
Vừa vào phòng đã đối mặt với mẹ Dung.
Tiểu Nha bất ngờ, vội vàng giấu tay ra sau lưng.
”Ơ, Tiểu Nha, muộn vậy rồi con còn đi ra ngoài làm gì thế?” Mẹ Dung tò mò hỏi.
”Ách, con…con có đi đâu đâu.”