CHƯƠNG 617: CON CỦA CHÚNG TA ĐÃ NGỦ RỒI.
Trong khoảng thời gian trong quá khứ, Mặc Diệu Lương hung ác đến nỗi đưa ra giới hạn cho Tô Tiểu Niệm, không cho phép cô ta đi bất cứ chỗ nào trong thành phố. Mà cô ta bởi vì mình thay đổi khuôn mặt, cho nên ngay cả quê quán cũng chưa từng về một lần.
Mà một nơi duy nhất cô ta có thể đi chỉ có thể là ngôi biệt thự đó.
Một chiếc xe hơi dừng ở ven đường, Tô Tiểu Niệm được người ta đỡ bước xuống từ trong xe, ngày hôm qua cô ta vừa mới trải qua một cuộc giải phẫu vô cùng lớn, cả người căn bản cũng vẫn chưa khôi phục lại, vết thương cũng đang đau đớn, trong bụng cũng bởi vì bị mất cơ quan quan trọng nhất cho nên cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cô Tô, ý của cậu chủ thật ra là muốn để cho cô nghỉ ngơi cho thật tốt, nhưng mà… cô vẫn còn có việc chưa làm xong.” Trần Hằng ở trong xe lại đạm mạc mở miệng lên tiếng nói.
Tô Tiểu Niệm được người ta đỡ lấy đứng ở bên ngoài xe, sắc mặt bi ai gật gật đầu.
Trần Hằng nói: “Trước tiên, cô xem phần tài liệu này đi.”
Có người đưa cho cô ta hồ sơ bệnh án phẫu thuật trong bệnh viện, Tô Tiểu Niệm nhíu mày nhận lấy.
“Cô Tô, cô cũng biết rồi đó, ngày hôm qua cuộc phẫu thuật mà cô làm chính là cuộc phẫu thuật để cắt bỏ tử cung của cô, tất cả mọi người đều cho rằng cô bởi vì sinh non nạo thai cho nên dẫn đến việc tử cung bị tổn thương, cho nên mới không thể không cắt bỏ, trên thực tế là…” Trần Hằng nói đến đây thì dừng lại.
Anh ta nâng mắt lên nhìn về phía tài liệu ở trong tay của Tô Tiểu Niệm, ra hiệu cô ta nhìn đồ vật trong tay mình, vô cảm nói: “Thật ra thì… con của cô có thể được giữ lại, hơn nửa tử cung của cô cũng không cần phải cắt bỏ.”
“Anh… nói cái gì chứ?” Cả người của Tô Tiểu Niệm giống như gặp phải đả kích, hai mắt mở to mà nhìn.
Nếu đã như vậy, vậy tại sao lại còn muốn để cho người ta làm phẫu thuật lấy con và cắt bỏ tử cung?
Trần Hằng bất đắc dĩ nói: “Haiz, là người đàn ông của cô. Mặc Diệu Lương đã làm như vậy, về phần tại sao anh ta lại làm như vậy thì tôi cũng không biết nữa. Mặc dù nói là anh ta không yêu cô, nhưng mà dù sao thì các người cũng đã sinh sống với nhau lâu như vậy rồi, cách làm của anh ta tàn nhẫn như vậy thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.”
“…” Tô Tiểu Niệm nghe nói như vậy thì hai chân trở nên mềm nhũn, nếu như không phải là có người đỡ cô ta, thiếu chút nữa cô ta đã té ngã trên mặt đất.
Trên mặt của Trần Hằng lộ ra vẻ thương tiếc, lắc đầu nói: “Cô Tô à, cô thật sự là quá đáng thương. Mặc Diệu Lương hại cô thê thảm như vậy, từ lúc vừa mới bắt đầu anh ta đã đang lợi dụng cô, chế tạo cô trở thành một người khác, hiện tại cả tư cách làm mẹ cũng vô tình bị tước đoạt đi… haiz!”
Giọng điệu không nhanh không chậm của anh ta, trong cái nhìn của người khác giống như là đang nói chuyện bình thường như là bàn về chuyện thời tiết, nhưng mà mỗi một câu chữ này giống như là một cây kim bén nhọn hung hăng đâm vào trái tim đang chồng chất vết thương của Tô Tiểu Niệm.
Trên khuôn mặt của cô ta lộ ra một loại khí tức u ám, đôi mắt xinh đẹp cũng đã lập tức mất đi ánh sáng, giống như là một con rối bị rút mất linh hồn, không có chút sức lực để mở miệng nói chuyện.
Mặc dù là như thế, cô ta vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, bởi vì cô ta đang mang một gương mặt giống với gương mặt của Long Đình Đình như đúc, mà giờ phút này vẻ tiều tụy của cô ta lại càng tăng thêm sự yếu đuối.
Nhưng mà Trần Hằng hoàn toàn không bởi vì sự bất lực và bàng hoàng của cô ta mà lộ ra chút đồng tình, anh ta lại tiếp tục lạnh nhạt nói: “Cô Tô, là người quen với nhau, tôi không thể không nhắc nhở cô một chút, nếu như không tin thì có thể tự mình đi hỏi anh ta đi. Được rồi, tôi còn có chuyện thời gian gấp lắm, trước tiên tôi để cô ở đây vậy.”
Nói xong, anh ta liếc mắt ra hiệu cho người đang đỡ cô ta, sau khi bọn họ lên xe, xe rít lên một tiếng gào thét chạy đi.
Cơ thể của Tô Tiểu Niệm tàn tạ, mất đi sự nâng đỡ của người khác, giống như là một con bướm tàn trong gió, lung lay sắp đổ, cuối cùng ngồi thụp xuống đất.
Cô ta không biết mình trở về như thế nào, mỗi một bước đi, vết dao ở phần bụng giống như là đang muốn xé rách, mà so với cơn đau thấu xương như thế này, càng khó chịu hơn đó chính là lòng của cô ta.
Cô ta đột nhiên cảm thấy mình chính là một người ngu, vì anh ta mà bỏ ra hết tất cả, kết quả lại còn tàn nhẫn mất đi tử cung, trái tim của anh ta rốt cuộc có phải được làm từ thịt hay không vậy hả?
Ánh mắt của Tô Tiểu Niệm tối sầm ngã vào trong vườn hoa vừa mới bước vào cửa biệt thự…
Mặc Diệu Lương chạy đến biệt thự, đẩy cửa ra liền vọt vào trong.
“Tiểu Niệm… Tiểu Niệm”
Anh ta giống như bị điên mà tìm kiếm mỗi một căn phòng trong lầu một, trong lúc anh ta đang co cẳng chuẩn bị chạy lên trên lầu, trên chiếc bàn nhỏ ở sảnh chính có một chai nước trong suốt, thu hút sự chú ý của anh ta.
Bước chân của anh ta dừng lại đưa ánh mắt nhìn sang.
Đó dường như là một cái bình để ngâm rượu, nước ở trong đó có màu đỏ sẫm, dường như là có một vật không rõ ở trong đó, trái tim của anh ta bắt đầu trở nên căng thẳng không chịu được.
Trong lòng đang bài xích, không phải, nhất định là không phải.
Nhưng mà sau khi anh ta đi vào rồi, anh ta đột ngột phát hiện thứ được chứa ở trong bình không phải là những vật khác, mà chính là một cái cuống rốn, ở giữa đang có một em bé nhỏ chỉ bằng ngón tay cái dính chặt vào trong đó.
Mặc Diệu Lương bị dọa liên tục lùi về phía sau mấy bước, thứ được đặt ở bên trong chính là đứa con ruột của anh ta, là từ trong cơ thể của Tô Tiểu Niệm, là một cái gì đó được con người moi ra. Dường như là ở sau lưng có động tĩnh, anh ta vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một cái gì dài dài ở chính giữa cầu thang dẫn lên lầu hai, Tô Tiểu Niệm đang ngồi ở chỗ đó giống như là một cái tượng sáp.
Mà ở phía dưới chỗ cô ta đang ngồi máu chảy róc rách giống như là một dòng suối nhỏ, nhuộm cầu thang thành màu đỏ.
“Tiểu Niệm!” Mặc Diệu Lương nín thở, mở to hai mắt mà nhìn.
Tô Tiểu Niệm từ từ từ từ ngẩng đầu lên, trên gương mặt tái nhợt nặn ra một nụ cười ai oán mà thê lương: “Diệu Lương, anh… về rồi?”
“Tiểu Niệm, để anh đưa em đi bệnh viện, trên người của em vẫn còn đang chảy máu!” Mặc Diệu Lương bị dọa sợ, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta bị Tô Tiểu Niệm như thế này hù rồi, cô đây là đang tự mình hại mình, tự mình giày vò bản thân mình!
Tô Tiểu Niệm đột nhiên lấy ra một lưỡi dao sắc bén từ đằng sau ra nâng lên đặt ở trên cổ của mình, lạnh lùng nói: “Anh đừng đến đây!”
Bước chân của Mặc Diệu Lương nóng lên vội vàng dừng lại: “Tiểu Niệm, em bỏ con dao xuống đi, trước tiên để anh đưa em đến bệnh viện, có được hay không? Em cứ luôn chảy máu như thế này, em… em sẽ chết đó.”
Tô Tiểu Niệm đột nhiên nở nụ cười, cười trông rất xinh đẹp và quyến rũ, cô ta nhìn về phía cái chai được đặt ở trên bàn, lên tiếng nói: “Diệu Lương, chúng ta không cần phải đến bệnh viện nữa đâu, con đã được sinh ra rồi. Anh xem đi, nó đang ở trong cái bình đó kìa.”
“Tiểu Niệm!” Mặc Diệu Lương đau đớn hét lên.
“Xuỵt!” Tô Tiểu Niệm đưa tay ra che môi của mình lại: “Anh nhỏ giọng một chút đi, không được làm ầm ĩ đến đứa nhỏ, sức khỏe của đứa nhỏ rất yếu, vẫn còn đang nghỉ ngơi.”
Mặc Diệu Lương đứng nguyên tại chỗ, cả người đều đang run rẩy, trong cổ họng đau đớn giống như có một cái bóng đèn bị nổ. Anh ta muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà lại không biết nên nói cái gì.
Nếu như có thể, anh ta sẽ quỳ gối nhận sai lầm với cô ta, chỉ cần cô ta có thể khỏe lại, có kêu anh ta làm cái gì anh ta cũng đồng ý, chỉ cần cô ta có thể quên đi quá khứ, quên đi hết tất cả mọi chuyện.
“Diệu Lương à.”
“Tiểu Niệm, anh ở đây, anh đang ở đây.”
Trong mắt của Tô Tiểu Niệm chảy ra những giọt nước mắt bình tĩnh, cô ta trơ mắt nhìn anh ta: “Con của em không còn nữa, tại sao em lại đột nhiên cảm thấy bụng của em… trở nên rất trống rỗng vậy chứ? Có chuyện gì vậy?”