An Đình Đình lấy ảnh chụp ra đưa cho Long Chi Nguyệt xem ảnh chụp của Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương ở trong tấm ảnh, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất đặc biệt, Long Chi Nguyệt thấy rất hài lòng, sau khi biết An Đình Đình đã có thai bà liền tháo sợi dây chuyền ngọc lục bảo vô giá ở trên cổ đưa qua cho Đình Đình làm quà cho cháu ngoại.
Long Chi Nguyệt ở Thủy Sam Uyển cả một tuần mới trở về thành phố C.
Nhưng mà trước khi đi An Đình Đình tự mình tiễn bà đi.
Nhưng mà cô lại gặp được Mặc Cảnh Sơn ở trong đại viện của nhà cổ nhà họ Mặc.
Sau khi Mặc Cảnh Sơn nhìn thấy Long Chi Nguyệt thì gần như đông cứng tại chỗ, ông ta nhíu mày lại, dáng vẻ như là rất kinh ngạc.
An Đình Đình nhìn thấy thế, trong lòng lộp bộp một tiếng. Cái ông già háo sắc này sẽ không phải là đang có ý đồ xấu xa gì đó chứ? Cô vội vàng kéo mẹ của mình ngồi ở trên xe ngắm cảnh.
Mặc Cảnh Sơn vẫn đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn bóng dáng của bọn họ rời đi, thẳng cho đến khi bóng dáng của hai người bọn họ đã biến mất ở trước mặt rồi, ánh mắt của ông ta vẫn còn chưa dừng lại.
Ông ta vội vàng đi khỏi, lấy điện thoại di động ra: “Điều tra giúp tôi một người phụ nữ…”
Tiêu Quân và Long Chi Nguyệt cùng nhau trở về thành phố C.
Lúc máy bay cất cánh, anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua lối ra vào. Mặc dù là để hai mẹ con của cô nhận nhau, nhưng mà không biết tại sao tâm trạng của anh ta lại có chút phức tạp.
Không nghĩ đến cô gái mà mình vẫn luôn nhớ thương lại đúng là người thân của mình.
Khó trách lần đầu tiên lúc mình nhìn thấy cô ấy thì trong lòng liền xuất hiện một cảm giác thương tiếc, cô xinh đẹp như vậy, yếu đuối như vậy, chẳng lẽ đây là lỗi của anh ta?
Vốn dĩ tưởng rằng đã chấp nhận Ninh Thanh thì có thể làm mình thoát khỏi vòng xoáy đó, nhưng mà Ninh Thanh là Ninh Thanh, cô ấy chính là cô ấy, bọn họ không phải là một người, ai cũng không thể thay thế ai được.
Cho đến khi gặp cô một lần nữa, trái tim của anh ta vẫn đập thình thịch giống như là lúc đầu vừa mới gặp nhau, mà cái cảm giác này chưa từng có với Ninh Thanh. Anh ta biết là mình không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng mà chuyện này sao có thể khống chế được? Anh ta cũng biết anh ta như thế nào đối với Ninh Thanh rất không công bằng, anh ta cũng biết anh ta và cô là chuyện mãi mãi không thể nào…
Trở lại thành phố, sau khi Tiêu Quân đưa Long Chi Nguyệt về, mình cũng chuẩn bị trở về biệt thự của mình.
Nói thật thì mấy chuyện xảy ra gần đây mặc dù là làm thỏa mãn lòng người, nhưng mà không biết tại sao ở trong lòng của anh ta vẫn luôn cảm thấy bị đè nén, có làm như thế nào cũng không thể nhẹ nhõm được.
Giống như là không biết được nguyên nhân của sự việc, mà tâm lại như tro tàn.
Buổi tối ở nhà họ Long cũng không khác gì so với nhà họ An.
Vô cùng yên tĩnh và thanh bình, chim vẫn hót hoa vẫn nở, gió vẫn thổi dịu dàng.
Đột nhiên Tiêu Quân nghe thấy một tràng cười, anh ta không khỏi thả chậm bước chân đi về phía nơi phát ra âm thanh.
Bên cạnh vườn hoa có mấy người phụ nữ đang đi tản bộ, nói chuyện phiếm với nhau.
“… nói cũng thiệt là, mấy ngày nay làm cho trong nhà chướng khí quá trời.”
“Còn không phải à, còn cái gì mà là Tiểu Long Nữ chân chính nữa chứ, cứ làm như là Chi Nguyệt cũng mang dòng máu nhà họ Long vậy.”
“Đúng vậy đó, nhưng mà tôi nghe nói Long Chi Nguyệt cũng không phải là người của nhà họ Long chúng ta, lúc mà cô ta còn nhỏ, bởi vì vợ hai không sinh được lại không thể mang một đứa con trai trở về để tranh quyền đoạt vị? Cho nên mới tìm một cô gái, chính là Long Chi Nguyệt này đó…”
Tiêu Quân nghe nói như vậy giống như là sấm sét giữa trời quang.
Chẳng lẽ nói cô Chi Nguyệt cũng không phải là dòng máu của nhà họ Long, nói cách khác cho dù là An Đình Đình có là con ruột của bà ấy thì cũng không có quan hệ gì với nhà họ Long.
Tâm trạng dồn nén mấy ngày nay của Tiêu Quân vào thời điểm này đột nhiên lại trở nên thoải mái hơn, mầm cây khô héo ở trong lòng lại đâm chồi trong tro tàn, sinh trưởng dồi dào…
An Đình Đình nhìn lại sợi dây chuyền ở trong tay, cô có hiểu biết về đồ trang sức, sợi dây chuyền ở trong tay chắc chắn có thể mua được cả một thành phố này. Cô đã tìm được mẹ đẻ rồi, vậy có phải nên đổi họ “An” này thành họ “Long” không.
Mang thai trong vòng ba tháng đầu là thời kỳ an thai quan trọng nhất, cô cũng đã đồng ý với mẹ mình sau ba tháng thai kỳ nguy hiểm thì nhất định sẽ tự mình trở về nhà họ Long ở thành phố C để thăm hỏi mẹ.
Thật ra thì An Đình Đình giục Quân, cho nên để cho mẹ trở về nhà sớm một chút, bây giờ nhà họ Mặc đang trong dầu sôi lửa bỏng, nói không chừng sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó, cô không hi vọng mẹ sẽ dính dáng vào.
Nhưng mà ngày hôm nay ánh mắt đó của ông tư Mặc làm cho cô sợ chết khiếp.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới ngay!
Lúc mẹ Dung nói ông tư Mặc đang ở bên ngoài, An Đình Đình cũng bị kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên mà Mặc Cảnh Sơn đến Thủy Sam Uyển để tìm cô kể từ khi ông ta vào sống ở nhà cổ nhà họ Mặc, hơn nữa ngày hôm nay đúng lúc là cái ngày mà ông ta nhìn thấy mẹ.
Rốt cuộc là ông ta muốn làm gì đây?
An Đình Đình nhăn lông mày lại, nếu như ông ta dám vô lễ với mẹ mình, cô sẽ liều mạng với ông ta!
Lúc An Đình Đình ngẩng đầu lên, Mặc Cảnh Sơn nhanh chân bước vào, kể từ sau khi Mặc Diệu Dương qua đời, Mặc Cảnh Sơn nghiễm nhiên đã coi mình như là chủ nhân nơi này, muốn làm gì thì liền làm cái đó, muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó.
“Ôi ông tư, sao ngày hôm nay ông lại bước chân tới Thủy Sam Uyển của tôi vậy, quả thật là khách quý ít gặp mà.” An Đình Đình bày ra dáng vẻ rất không thân thiện.
Dù sao thì cô với Mặc Cảnh Sơn cũng đã vạch mặt rồi, cũng không cần phải giả vờ khách khí.
Cô nhấc mí mắt lên lên một chút, nói: “Ông tư, hiện tại ông chính là người đứng đầu của nhà họ Mặc, sao đột nhiên lại đến chỗ của tôi vậy? Thế nào, thấy người ta là phụ nữ nên dễ bắt nạt hay là gì?”
An Đình Đình khắc họa hình ảnh của một người làm dâu tốt nhất có thể, hoàn toàn không còn hình tượng thông minh và lạnh lùng để lại cho Mặc Cảnh Sơn lúc vừa mới đến nhà họ Mặc.
Mặc Cảnh Sơn cười ngượng ngùng nói: “Đình Đình, cô đang nói cái gì vậy. Cho dù nói như thế nào thì cô cũng là con dâu của nhà họ Mặc, được cưới hỏi đàng hoàng, là cháu dâu của tôi, chúng ta…”
“Ông tư Mặc, ông không cần phải nói lòng vòng nữa đâu, rốt cuộc là ông đến đây để làm gì.”
“…” Mặc Cảnh Sơn không ngờ đến là An Đình Đình sẽ dứt khoát như thế.
Hỏi một câu dứt khoát như vậy, ông ta cũng không biết phải trả lời như thế nào, trong đầu của ông ta đều là dáng điệu và giọng nói dịu dàng của người phụ nữ kia, lập tức quên mất phải hỏi như thế nào.
Thật ra thì Mặc Cảnh Sơn cũng chưa từng gặp người phụ nữ này, nhưng mà hơn hai mươi năm trước ông ta đã nhìn thấy ảnh chụp lúc còn trẻ của người phụ nữ này từ chỗ của người nào đó, mặc dù là thời gian đã trôi qua hơn hai mươi năm rồi, nhưng mà vừa nhìn ông ta liền có thể nhận ra chính là người mình gặp trong tấm ảnh.
An Đình Đình đứng dậy lườm ông ta một cái, sau đó nói: “Nếu như ông tư Mặc đã không nói gì, vậy tôi sẽ xem như là ông đi ra ngoài tản bộ tiêu cơm. Mẹ Dung, rót cho ông tư một ly trà đi, ông tư, mời ông chậm rãi đi tản bộ, tôi xin lỗi không thể tiếp được.”
Nói xong quay người lại đi lên lầu.
“Chờ đã.” Ông tư Mặc đột nhiên mở miệng nói.
Bước chân của An Đình Đình dừng lại, hai chân đứng ở giữa cầu thang.
“Người phụ nữ kia có phải là người nhà họ Long ở thành phố C không?” Mặc Cảnh Sơn mở miệng nói.
An Đình Đình lập tức cảm thấy da đầu tê rần!