Thật sự rất đúng với câu nói kia, không xem không biết, vừa xem đã bị dọa sợ.
An Đình Đình chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày nào đó bản thân sẽ trở thành một nhân vật trong người người tương truyền
trong làn giải trí.
Cảnh trong hàng loạt bức ảnh này đều bị chặn lại, cộng thêm cũng chỉ có 2 cái, vì vậy thân phận của An Đình Đình đột nhiên
trở thành một nhân vật bí mật trong mắt rất nhiêu cư dân mạng.
Cô tiếp tục lướt xuống bài viết, có người còn phân tích chi tiết về thân phận của cô.
Tôi thích ăn ô mai: Để tôi nói cho mà nghe, thân phận của người phụ nữ bí ẩn này, nhất định còn cao quý hơn cả cô chủ nhà họ Sở kia. Không tin, các người xem nhá, những cảnh quay vất vả, mệt nhọc trước đây đều do cô chủ nhà họ Sở ôm, cảnh quay cuối cùng lại là người phụ nữ có thân phận bí mật này, có thể thấy, thân phận vô cùng cao quý!
An Đình Đình không nói nên lời, cô gái này đến để phá rối có phải không!
Đại bác bản máy bay: Tôi không đồng ý với những lời bạn nói, cái gì gọi là cảnh quay vất vả mệt nhọc trước đây? Thân phận
của cô chủ nhà họ Sở, thử hỏi cả cái thành phố G này có ai mà không biết? Cô ấy còn phải làm áo cưới cho người khác sao? Để tôi nói cho mà nghe, cô gái bí mật này chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ ít người biết đến, không thể gây nên sóng to gió lớn gì. An Đình Đình cười, không ai biết đến là đúng, nhưng không gây ra được sóng to gió lớn gì hình như lại nghiêng về nghĩa xấu.
Lướt một lúc, An Đình Đình phát hiện, toàn là nhưng bình luận nhàm chán, dứt khoát thoát khỏi trang web.
Cứ nghĩ chỉ là một phong ba nhất thời mà thôi, nhưng lại không ngờ….
Lý Giai Giai vội vàng chạy qua, lo lắng nói: “Đình Đình, không hay rồi.”
“Sao vậy?” An Đình Đình vội vàng hỏi.
“Cậu đã xem mấy bài viết trên mạng chưa?” Lý Giai Giai nói, mở điện thoại di động của mình lên, tìm trang web mà mình vừa xem.
An Đình Đình nhìn lướt qua, lập tức bị mấy từ tiểu tam, đồ đê tiện, dựa vào nhà giàu, phá hoại gia đình người khác thu hút. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt nặng nề của Lý Giai Giai.
“Những bài viết này đã được đẩy lên hotsearch, còn có rất nhiều cư dân mạng nói bọn họ là fan trung thành của cô Sở, có
người muốn chỉnh cậu, nên đã tiết lộ thân phận của cậu.”
An Đình Đình cũng có chút hoảng sợ, dù sao cô cũng chưa từng trải qua một đợt hỗn loạn lớn như vậy. Bây giờ phải làm sao? Cô là nghệ sĩ của *** Tháp, còn chưa đến mức có chuyện, buổi tối về sẽ thương lượng với Diệu Dương về cách đối phó.
Nhưng, cô vẫn rất biết ơn khi Lý Giai Giai nói với cô chuyện này.
Lý Giai Giai mỉm cười lắc đầu, không nói gì.
Không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến lúc tan làm, An Giai Giai vẫn tan làm như bình thường. Mà ở cửa của *** Tháp
dường như vẫn yên tĩnh giống như bình thường. Nhưng, đến khi An Đình Đình ra khỏi *** Tháp, trong mấy chiếc xe ở phía xa, có mười mấy phóng viên nhanh chóng đi xuống, còn có một số người qua đường phẫn nộ, tổng cộng phải hơn 30 người.
Bọn họ có cả nam lẫn nữ, có cả già lẫn trẻ, tất cả đều luôn miệng chỉ trích An Đình Đình.
“Hừ! Con đ* vô liêm sỉ, dụ dỗ cậu chủ nhà giàu còn cướp nhân khí của cô chủ nhà họ Sở.”
“Hôm nay phải cho cô ấy một lời giải thích, không thể để cô Sở của chúng ta bị cô ta bôi nhọ danh dự!”
“Thấy cô Sở của chúng ta yếu ớt, cảm thấy dễ bắt nạt đúng không, loại phụ nữ như thế này đúng là mất hết tính người.”
Trong đám đông có người lòng đầy căm phẫn, thậm chí còn có người động chân động tay, mà những nhà báo vu vơ kia ra sức chụp ảnh, chụp lại những hình ảnh nhếch nhác của An Đình Đình.
An Đình Đình không có sức lực để chống đỡ, nhưng lại không trốn được, trong lúc hoảng loạn, không biết là ai đã bắt đầu xé
quần áo của cô.
Cô đột nhiên vô cùng hoảng sợ. Đây chắc chắn là một kế hoạch vu oan, hãm hại đã được chuẩn bị từ lâu.
“Buông tôi ra…” Nhưng, tiếng kêu cứu của cô đã bị chìm trong tiếng nói của mọi người.
Đột nhiên, có người đẩy đám đông ra, giật lấy điện thoại trong tay những phóng viên đang quay, tức giận giơ lên, sau đó đập
xuống đất.
Những người trong cuộc bạo loạn kia đột nhiên sững sờ.
Tiêu Quân ôm lấy An Đình Đình, quan tâm hỏi: “Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”
An Đình Đình cau mày, bị dọa đến mức vẻ mặt đã thay đổi, nhưng vẫn lắc đầu.
“Đi theo tôi.” Tiêu Quân nắm chặt cổ tay của An Đình Đình, muốn lao ra khỏi đám đông.
Thân phận của Tiêu Quân, ở *** Tháp ai cũng biết, nhưng đối với những người ngoài giới, không phải ai cũng biết đến danh tính của anh ta. Vì vậy, trong đám người này không có ai nhận ra anh ta.
Lúc này, có người hét lên một tiếng: “Đây là nhân tình của cô ta, đây chính là đại gia bên cạnh cái đồ đê tiện này.”
“Đánh chết con đ* này, đồ tiểu tam vô liêm sỉ…”
Đột nhiên, những tiếng mắng chửi vang lên.
Tiêu Quân tức giận! Dù sao anh ta cũng từng học taekwondo, anh ta giơ cánh tay lên, đấm vào mặt người đàn ông trước mặt. Sau đó, giơ chân lên một cước đá bay người ở bên kia sang một bên.
An Đình Đình bị dọa sợ liên tục hét lên.
May là, cuối cùng Tiêu Quân vẫn đưa cô thoát khoải những sự làm phiền đáng sợ đó.
Trong xe, An Đình Đình thở gấp, vẫn còn hoảng sợ.
Tiêu Quân quay đầu lại, ánh mắt bình tính nhìn chằm chằm vào cô. An Đình Đình cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh ta. Lúc này, cô mới phát hiện, khuôn mặt của Tiêu Quân đã bị thương trong lúc đánh nhau.
“Mặt của anh.” An Đình Đình hỏi.
“Không sao, em thì sao, trên người có cảm thấy đau chỗ nào không?”
An Đình Đình lắc đầu. Cô được anh bảo vệ rất tốt, không có bị thương, cũng không bị chạm người.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Tiêu Quân giống như buông được gánh nặng gật đâu.
Điện thoại vang lên, anh ta bật máy lên nhận điện thoại.
“…. Tình hình thế nào rồi?”
“Không sao, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy qua.”
“Được.”
An Đình Đình nghe cuộc nói chuyện, hình như có liên quan đến cô, hơn nữa, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vô cùng quen thuộc, nhưng cô lại không dám kết luận, dù sao, giọng nói cũng cách cô một khoảng.
Tiêu Quân thật sự lái xe đến biệt thự Thủy Mặc.
An Đình Đình giống như đang nằm mơ, cho dù là Tiêu Quân và Mặc Diệu Dương có làm ăn với nhau, hai người quen nhau cũng không có gì lạ, nhưng, Tiêu Quân lại biết nhà của Mặc Diệu Dương?
An Đình Đình nghi ngờ, mấy lân muốn lên tiếng kêu anh ta giải thích một chút, nhưng vẻ mặt người đàn ông kia vô cùng nặng nề, cộng thêm tốc độ của anh ta rất nhanh, An Đình Đình phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp tốc độ của anh ta.
“Mợ chủ.” Người làm đứng ở cửa nghênh tiếp, gọi to.
An Đình Đình âm thầm quan sát vẻ mặt của Tiêu Quân, phát hiện trên mặt anh không hề lộ ra sự kinh ngạc, giống như anh ta đã biết thân phận của cô.
Lúc này, người làm chào hỏi với Tiêu Quân: “Anh Tiêu.”
“Ừ” Tiêu Quân khẽ trả lời.
Đôi mắt An Đình Đình mở to.
Xem tình hình này, có lẽ Tiêu Quân thường đến biệt thự Thủy Mặc, nếu không người làm cũng không quen anh ta. Rốt cuộc
thân phận của anh ta là gì? Rốt cuộc có quan hệ gì với Mặc Diệu Dương?
An Đình Đình cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một tấm lưới, phía trước phía sau chỉ có một mình cô. Cô muốn thử đâm
thủng tấm lưới đang quấn lấy mình nhưng ngày càng chặt.