An Đình Đình cứ nghĩ hôm nay sẽ thoát khỏi thảm cảnh này.
Nhưng, tên đàn ông trung niên kia lại một lần nữa gào lên: “Chúng mày tin lời con điểm này à. Chúng mày thử nhìn cách ăn mặc của nó xem có giống người có tiên không? Đừng phí thời gian nữa, cởi ra cho tao!”
“Thả tôi ra….Dừng tay…A”
Có mấy tên lao tới, giữ chặt chân tay của An Đình Đình, một vài tên khác không hề ngần ngại xé rách quần áo cô.
Còn tên đàn ông trung niên kia thì bật máy quay lên, chỉnh sáng rồi lấy nét.
“Thả tôi ra, súc sinh… khốn kiếp…
An Đình Đình khản giọng kêu gào, liêu mạng giãy giụa. Nhưng một cô gái yếu ớt như cô làm sao có thể là đối thủ của đám thanh niên trai tráng như vậy?
Cuối cùng, cô buộc phải từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, khóc lóc cầu xin bọn họ buông tha cho cô.
Nhưng mà đám người đó lại nhắm mắt làm ngơ trước lời cầu xin của cô.
Lúc này, cô hối hận vô cùng.
Hối hận vì sự bất cẩn của chính bản thân, lại hối hận vì… ngay lúc đầu không đồng ý với Mặc Diệu Dương.
Cô tin, chỉ cần anh ta ở đây, cô sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa cũng không có bất kì ai dám động đến cô. Nhưng bây giờ có nói gì cũng muộn rồi, gì cũng không kịp rồi. Người đàn ông đó, làm sao có thể xuất hiện một lần nữa đây.
An Đình Đình gào khóc, vùng vẫy trong tuyệt vọng, la hét đến khản giọng…
Ngay khi quần áo trên người cô bị lột sạch không còn một mảnh thì một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng bị một sức mạnh khủng khiếp từ bên ngoài bị đá văng ra.
Đám người bên trong đều sững sờ, nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ trông thấy một người đàn ông, theo sau đó là mười mấy vị cảnh sát phá cửa xông vào bên trong.
Mà người đàn ông dẫn đầu kia chính là Mặc Diệu Dương.
Khuôn mặt anh đầy giận dữ, ánh mắt âm u lạnh lùng. Đôi mắt anh nhìn về phía An Đình Đình đang bị ức hiếp làm nhục trên giường, một cơn giận dữ ùa vào trong lông ngực khiến toàn thân anh như đang bị sự căm hận thiêu đốt.
Người đàn ông trung niên hoảng hồn, đứng dậy với xung quanh: “Các người muốn làm gì vậy? Chúng tôi đang quay phim mà?”
Quay phim? Mặc Diệu Dương cả kinh, chạy đến bên cạnh An Đình Đình, cởi áo khoác che lấy cơ thể không mảnh vải che thân của cô. An Đình Đình lúc này cũng níu lấy vai người đàn ông, cơ thể bị cô ôm chặt.
Mặc Diệu Dương không hỏi, chỉ lo lắng nhìn chăm chú vào gương mặt sợ hãi bất lực của cô. An Đình Đình nức nở lắc đầu: “Suýt chút nữa thì”
“Được rồi” Mặc Diệu Dương đặt người trong lòng xuống, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, nói: “Đợi một chút nhé”
Sau đó, không đợi An Đình Đình trả lời, người đàn ông đột ngột quay đầu lại, vẻ mặt cùng khí thế hoàn toàn trái ngược một trời một vực so với vẻ dịu dàng khi nãy. Ánh mắt u tối toát lên vẻ thù địch khiến người khác khiếp sợ.
Tên đàn ông trung niên bị dọa đến mức toàn thân đổ mồ hôi, lắp bắp nói: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm… có lẽ là do chúng tôi chọn nhầm nữ chính… chuyện này… a…”
Mặc Diệu Dương ra tay một cách nhanh gọn, độc ác, chuẩn xác, nắm đấm giơ lên nhắm đúng vào căm hắn ta.
Một tiếng kêu “Aaaa…” thảm thiết vang lên, hắn ta ngã xuống đất, máu từ trong miệng trào ra, răng cửa cũng bị đấm gãy.
Chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đây, Mặc Diệu Dương sợ rằng nếu tiếp tục đánh hắn ta chỉ sợ sẽ làm bẩn tay mình.
Anh ta không nói gì thêm, nhặt máy quay lên, sau đó ném máy quay về phía đầu hắn một cách hung ác.
Nhất thời, cả căn phòng tràn ngập tiếng kêu thảm thiết.
Dưới thủ đoạn của Mặc Diệu Dương, những tên nào động nào An Đình Đình đều bị đứt gân tay gân chân, tất cả đều nằm lăn lộn dưới đất.
Đúng lúc này, giữa những tiếng ỉ ôi kêu gào, một nữ cảnh sát dẫn theo một người phụ nữ tiến vào trong phòng.
An Đình Đình nhìn theo, quả nhiên là An Giai Kỳ.
Đâu tóc cô ta bù xù, khuôn mặt cũng toàn là dấu tay.
“Cút sang bên kia” Nữ cảnh sát quát lên, sau đó đẩy người trong tay về phía trước.
An Giai Kỳ sợ hãi hét lên, sau đó quỳ rạp xuống đất.
Sau khi Mặc Diệu Dương trút hết cơn giận, một lần nữa bước đến bên cạnh An Đình Đình, ôm lấy cô, xoay người rồi đi ra bên ngoài.
Vừa đến cửa anh ta liền dừng bước, nhưng cũng không nói lời nào.
Vị nữ cảnh sát kia dường như rất thân với anh ta, bước đến bên cạnh anh ra rồi nói: “Định giải quyết như thế nào?” Mặc Diệu Dương nhìn cô ta.
“Ép buộc phụ nữ tham gia vào các hoạt động ***, cộng thêm việc mua bán phi pháp các sản phẩm mang tính *** sẽ bị kết án không dưới 10 năm”
Mặc Diệu Dương nhếch miệng, lạnh lùng liếc mắt nhìn khiến An Giai Kỳ đang quỳ rạp trên mặt đất toàn thân run rẩy.
Nữ cảnh sát ngầm hiểu, nói: “Còn về cô ta là kẻ đồng ***, trực tiếp chịu trách nhiệm cho việc bắt cóc phụ nữ thành niên, tội danh nghiêm trọng, bị kết án ít nhất 20 năm”
An Giai Kỳ nghe thấy vậy sợ đến mức mặt mũi tái mét, quên luôn cả việc câu xin An Đình Đình tha tội.
Lúc này Mặc Diệu Dương mới hài lòng gật đầu, ôm lấy An Đình Đình sải bước rời đi.
Cấp dưới bước tới trước mặt nữ cảnh sát, cung kính hỏi: “Cảnh sát Trân, đã giải quyết xong”
“Ừm Nữ cảnh sát gật đầu, bước tới trước mặt An Giai Kỳ, cao ngạo lạnh lùng liếc nhìn cô ta giống như một con chó sắp chết nằm bẹp trên mặt đất. “Thật đáng tiếc, động vào ai không động lại dám động vào mợ cả nhà họ Mặc, muốn chết cũng không dễ thế đâu. Dẫn đi!”
“Vâng!”
Biệt thự Thủy Mặc.
An Đình Đình ở trong phòng tắm, dùng hết sức mình chà xát thân thể.
Cho dù sự thực là cô không hề chịu bất kì xâm hại nào, nhưng những đôi tay ghê tởm của những tên kia khi xé quần áo cô đã chạm vào da thịt cô rồi.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ghê tởm, cô liên tục tắm rửa, một chai sữa tắm đã bị cô dùng hết.
Nhưng mà cô vẫn thấy vô cùng khó chịu, trong lòng chua xót, nước mắt không kìm chế được mà tuôn rơi.
Cô run rẩy mở cửa ra, Mặc Diệu Dương vẫn đứng đợi ở bên ngoài.
Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, người đàn ông khẽ nheo mắt lại.
“Mặc Diệu Dương” An Đình Đình nức nở, vùi mặt vào trong vòng tay của người đàn ông.
Mặc Diệu Dương ôm lấy cô rồi bế bổng cô lên, sau đó đi về phía phòng ngủ của mình.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng ngủ của Mặc Diệu Dương kể từ khi đặt chân vào biệt thự Thủy Mặc một tháng nay. Chỉ có điều, lúc này cô không có tâm trạng quan sát xung quanh, chỉ biết nhắm chặt hai mắt mà khóc, nói cách khác, cô cũng chẳng biết bản thân đang ở phòng nào nữa.
“Ngoan, đừng khóc, an toàn rồi” Mặc Diệu Dương để cô ngủ trên giường mình, sau đó nhẹ nhàng võ về cô.
Nhìn dáng vẻ đáng thương phải chịu ấm ức của người con gái bé nhỏ này khiến Mặc Diệu Dương cảm thấy hình phạt dành cho An Giai Kỳ kia quá nhẹ rồi. Không được, phải khiến cô ta ở trong trại giam sống dở chết dở mới được.
Tâm trạng của người nằm trên giường kia dường như đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng khi Mặc Diệu Dương chuẩn bị đứng dậy rời đi thì An Đình Đình một lần nữa mở mắt ra, sợ anh ta sẽ bỏ rơi mình lại, vội vàng níu chặt lấy cánh tay anh.
“Đừng đi…. Bảo vệ em!”
Mặc Diệu Dương nói: “Anh không đi, anh rót cho em cốc nước”
An Đình Đình nhắm mắt lại, lắc đâu: “Không, em không khát. Không phải anh muốn em đồng ý với anh hay sao? Bây giờ em đồng ý với anh… Anh bảo vệ cho em có được không?”
Nói đến đây, cô lại một lần nữa òa khóc.
Có trời mới biết, những chuyện xảy ra gân đây, nếu như không phải lần nào Mặc Diệu Dương cũng kịp thời xuất hiện thì cô chắc chắn thân tàn ma dại, hay vùi mình xuống địa ngục rồi. Hiện giờ, cô mới biết được bản lĩnh của người đàn ông này, ngay cả sở cảnh sát cũng nghe lời anh ta, chẳng lẽ cô còn kiêu ngạo để rồi tự tìm đường chết hay sao.