Mục lục
Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 501: TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ

Tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn.

Vân Lang từ trong nghe thấy tiếng va chạm giữa kim loại với nhau. Là kiểu âm thanh va chạm giữa hai viên đạn! Đầu óc của anh ta nhanh chóng vận chuyển, âm thanh này, chắc là âm thanh từ trong hai chiếc xe trái phải bắn ra.

Nhưng… tại sao lại xuất hiện tình trạng như này?

Bây giờ, anh ta gần như có thể xác định được rồi.

Lúc đó sát thủ trong hai chiếc xe trái phải, là thật sự muốn giết bọn họ. Mà cô ta, cũng đã nổ súng, nhưng đạn của cô ta là bắn vào đạn của đối phương. Đổi cách nói khác thì cô ta là cứu bọn họ, chứ không phải gây ra tổn hại cho bọn họ.

Sát thủ trong xe bên trái nhìn ra hành vi của cô ta, lập tức nổ súng bắn cô ta.

Bởi vì không tránh né kịp, cho nên cô ta mới bị thương.

“Cô ơi, tôi biết rồi.” Vân Lang nói rồi, từ từ đứng dậy. Nhìn gương mặt của cô gái đó, vừa muốn mở miệng nói chuyện.

Cô gái đột nhiên ngã ra đất, rơi vào hôn mê!

Lần này, cô ta thật sự đã hôn mê rồi…

Vân Lang mau chóng chìa tay, đỡ lấy chiếc eo mềm mại của cô ta, không để cơ thể cô ngã xuống, tay hơi dùng sức, lập tức bế bổng cô ta lên!

Anh ta nhìn xung quanh, thời tiết trên biến dần trở nên ảm đạm. Đằng xa trên mặt biển, nhưng đám mây đen đang treo lơ lửng. Một trận mưa bão, mắt thấy sắp đến rồi!

Trong rừng đằng xa có lẽ có nơi che gió chắn mưa.

Vân Lang ôm cô gái đã hôn mê đi vào trong khu rừng bên biển. Đi vào trong khoảng nửa tiếng, quả nhiên bên trong lộ ra một căn nhà nhỏ bằng gỗ. Anh ta nhìn kỹ, tuy căn nhà gỗ nhỏ được làm bằng gỗ, nhưng bên trong khá đầy đủ, đoán chắc là nơi ẩn náu tạm thời của cô ta.

Bên trong có giường, anh đặt cô xuống. Nhân lúc trời chưa mưa, Vân Lang ở bên ngoài tìm được một ít củi dễ cháy, ở trong căn phòng đốt một đống lửa nhỏ.

Tuy là đầu xuân, nhưng thời tiết ở biển lại lạnh thấu xương! Đặc biệt là trước lúc mưa bão, gió biển gào thét, gió lạnh ngược có hơi giống miệng có lưỡi độc, phun ra nọc độc vào cổ của người ta.

Sau khi nhóm lửa xong, anh ta lại chạy ra ngoài.

Quay lại địa điểm ban đầu, chiếc xe của cô gái đỗ ở nơi rộng rãi quang đãng, thật sự quá bắt mắt rồi!

Không được, còn phải quay lại tìm chìa khóa.

Vân Lang trở về căn nhà gỗ, đến bên người cô gái. Đột nhiên có hơi ngại ngùng, muốn từ trên người cô ta lần tìm chìa khóa, nhưng thật sự có hơi…

Nhưng, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện dấu vết của bọn họ, hơn nữa trên người cô ta còn có vết thương. Quan trọng nhất là những sát thủ đó ngộ nhỡ muốn giết bọn họ, há không phải…

Trong lòng Vân Lang sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, vẫn quyết định tìm chìa khóa.

Anh ta chầm chậm tiến sát cơ thể của cô gái, từng chút từng chút. Mỗi lần tiến sát lại, trong đầu tự nhiên nghĩ đến tối hôm đó, những chuyện xảy ra giữa hai người ở trong khách sạn. Tim bỗng đập nhanh hơn, dường như không cẩn thận sẽ từ trong cổ họng lôi ra được!

Tay có hơi run rẩy, vươn tới chiếc túi trên áo của cô ta.

Khi tay của anh ta vừa chạm vào lớp vải… đột nhiên! Cô gái bỗng ngồi phắt dậy, một tay nắm chặt cổ tay của anh ta, giọng nói nghiêm nghị: “Anh muốn làm cái gì?”

Vân Lang ngẩng đầu, thứ in trong đồng tử là dáng vẻ của một cô gái có đôi mày liễu cương nghị, sắc mặt trắng bệch.

“Lưu manh!” Cô ta tức giận quát một tiếng, giơ tay muốn tát anh ta.

Vân Lang hơi vặn eo, tránh sang bên, nói: “Hiểu lầm! Tôi chỉ là muốn tìm chìa khóa xe thôi!”

“Hừ! Nói dối cũng không soạn bản thảo trước!” Cô ta lạnh lùng bật cười một tiếng, khi lần nữa giơ tay, dường như động đến cơ xung quanh vết thương, đau đến mức cô ta rên lên: “Ưm…”

Vân Lang vội nói: “Cô tốt nhất cứ nằm đi, trên người có vết thương, tôi còn chưa có kịp xử lý cho cô!”

Cô ta quả thật đau muốn chết, một tay bịt miệng vết thương, nhưng ánh mắt nhìn anh ta vẫn mang theo cảnh giác.

“Cô yên tâm, Vân Lang tôi không phải người như thế, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đáng xấu hổ. Bây giờ, nếu cô đã tỉnh rồi, hay là như thế này đi, tự cô đưa chìa khóa cho tôi, tôi đi lái xe của cô vào chỗ khuất.” Vân Lang giải thích.

Sắc mặt của cô gái trắng bệch, ngay cả dáng vẻ cười lạnh lùng cũng mang đến tang thương đẹp đẽ: “Nơi này chỉ có một mình tôi biết, bọn họ sẽ không đến đây.”

Trong lời nói đầy sự tự tin.

Vân Lang nhíu mày, nói: “Giống như cô cảm thấy bọn họ tuyệt đối sẽ không nổ súng với cô, đúng không? Vậy nếu đã như thế, vết thương trên người cô từ đâu mà có?”

“…” Cô gái nhất thời nghẹn lời.

“Bọn họ rõ ràng đã nổi sát ý với cô rồi! Nói không chừng bây giờ đã dốc toàn lực truy bắt cô. Cô đưa chìa khóa cho tôi, tôi đi giấu chiếc xe.”

Vân Lang mặt mày chân thành, đưa tay ra.

Cô ta trải qua một phen tranh đấu tư tưởng, cuối cùng vẫn lấy chìa khóa ra, khi đưa còn cảnh cáo: “Anh tốt nhất đừng giở trò!”

Vân Lang không nhịn được mà bật cười, cầm lấy chiếc chìa khóa, nói: “Bây giờ cho dù tôi muốn giở trò với cô, cô cũng chưa chắc phản kháng được tôi!”

“Anh…” Cô gái bị chọc vào điểm yếu, đưa tay muốn đánh người.

Vân Lang cười to, xoay người rời khỏi căn nhà gỗ.

Cô gái nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của anh ta, lông mày luôn nhíu chặt…

Mưa bão quả nhiên đến vào lúc sẩm tối như đã hứa!

Căn nhà gỗ nhỏ vững trãi hơn trong tưởng tượng, bên ngoài sấm sét đánh ầm ầm, cộng thêm mưa gió, bên trong một giọt nước cũng không có lọt vào.

Vân Lang sau khi đỗ xe xong, thuận tiện bắt mấy con thú rừng, ở ven biển rửa sạch rồi mới mang về. Trên đống lửa có một lỗ thoát khói, trong phòng chỉ có mùi thịt được nướng chín, chứ không có mùi khói làm ngạt người ta.

Mùi thịt được nướng chín vô cùng dụ người, đưa đến trước mặt cô gái.

Vân Lang mỉm cười, mở miệng nói: “Cái này đã chín rồi, cô ăn trước đi.”

Mắt cô gái hơi ngước lên, lạnh lùng nhìn, nói: “Không có khẩu vị!”

Vân Lang thấy vậy, suy nghĩ một lát, nói: “Cô không ăn vết thương sẽ không tốt lên được. Còn nữa, cô không ăn chút gì đó, cơ thể không có sức. Cô không sợ buổi tối cô nam quả nữ, ở chung với nhau trong một phòng có chút ngượng ngập sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không phải người tốt đẹp gì.”

“…” Cô gái bỗng ngẩng đầu, trong đáy mắt đều là sự phẫn nộ.

Nhưng, cô vô thức đưa tay, cầm lấy đồ ăn.

Vân Lang cười to: “Như thế là đúng rồi!” Sau đó xoay người, lại nhìn những thứ khác trên đống lửa.

Anh không có để ý ánh mắt của cô nhìn anh càng lạnh lẽo hơn vài phần.

Sau khi đơn giản ăn bữa tối, Vân Lang dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất. Sau đó, ngoảnh đầu nhìn cô gái ở trên giường.

Cô nằm trên giường, đầu quay sang một bên, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng bắt đầu trắng. Hình trạng này dường như không phải hiện tượng tốt.

Trong lòng Vân Lang sửng sốt, chạy đến, sờ nhẹ vào trán của cô ta!

Hỏng bét! Cô ta sốt rồi, trán nóng đến dọa người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK