CHƯƠNG 494: THÍCH ANH HỌ
Vốn dĩ Tú Nhi muốn đi cùng với Long Đình Đình, như thế này thì cũng thuận tiện để cho Tần Lập ra tay, nhưng mà không ngờ đến nửa đường lại xuất hiện kẻ phiền phức là bạn thân Mạc Ninh Thanh gì đó.
Cơ hội mà cô ta muốn tạo cho Tần Lập cũng không còn nữa.
Kiên trì đi theo, đi vào trong một nhà hàng.
Lúc đồ ăn đã được mang lên một nửa, Tú Nhi đứng ngồi không yên lên tiếng nói đi toilet.
Mạc Ninh Thanh và Long Đình Đình thì tiếp tục dùng cơm với nhau.
Ánh mắt của Mạc Ninh Thanh nhìn theo bóng lưng của Tú Nhi, sau đó cô thu hồi tầm mắt lại nhìn Long Đình Đình rồi nói: “Em họ à?”
“Đúng vậy.” Long Đình Đình gật đầu: “Con gái của vợ ba nhà họ Tần, nhưng mà nghe nói là đứa con được nhận nuôi.”
“Cậu nói là người vợ thứ ba không có con hả?” Mạc Ninh Thanh sửng sốt một chút.
Long Đình Đình gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm tiếc hận: “Haiz, còn không phải nữa à, nghe nói là đứa con gái được nhận nuôi này rất được chiều chuộng, cậu cũng nhìn thấy rồi đó, cô ấy quả thật rất xinh đẹp.”
Mạc Ninh Thanh nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Tú Nhi ở bên ngoài phòng bệnh cùng với hình ảnh cô ta đang hớn hở nói chuyện điện thoại với ai đó, cứ luôn cảm thấy những gì mà mình nhìn thấy có chút sai lệch so với hình dung của Long Đình Đình.
Cô lắc đầu nói: “Đình Đình, cậu phải cẩn thận một chút đó.”
“Hả? Sao vậy?”
Mạc Ninh Thanh do dự nói: “Tớ cảm thấy là cô gái tên Tú Nhi cũng không đơn giản đâu.”
Long Đình Đình suy nghĩ cũng cảm thấy hơi đúng, nhưng mà rốt cuộc là cô nhóc này có thể làm ra chuyện gì được chứ? Thế là khuyên giải nói: “Tớ cảm thấy cũng ổn mà, yên tâm đi, nếu như cô ấy thật sự có vấn đề gì thì tớ nhất định sẽ cẩn thận. À đúng rồi, không bằng chúng ta ăn cơm nhanh lên đi, ăn xong rồi thì trở về, vậy thì cậu có thể yên tâm hơn.”
Thế là một lúc sau vẫn không nhìn thấy Tú Nhi trở về.
Long Đình Đình lo lắng: “Không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Mạc Ninh Thanh không rõ ràng.
“Để tớ đi xem thử.” Long Đình Đình đứng dậy.
Cho dù nói như thế nào thì Tú Nhi cũng là em họ của Diệu Dương, hiếm khi mới đến thành phố G một chuyến, đi ra ngoài cùng với chị dâu là cô thì cô nhất định phải chăm sóc cho thật tốt, nếu như xảy ra chuyện gì thì cái chức chị dâu này cô làm cũng không hoàn thiện.
“Nè Đình Đình, cẩn thận đó.” Mạc Ninh Thanh dặn dò một câu.
Long Đình Đình cảm kích nhìn cô một cái, gật đầu đi về phía nhà vệ sinh.
Tú Nhi lo lắng đi vào trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Tần Lập.
“Anh không thể đến được, Long Đình Đình dẫn theo một người phụ nữ đến đây, chúng ta không thể ra tay được.”
“Sợ cái gì chứ? Hai người phụ nữ, đúng lúc chơi cả hai, hắc hắc hắc…” Trong điện thoại giọng nói của Tần Lập vừa hèn mọn lại bỉ ổi.
Tú Nhi sốt ruột: “Anh cũng đừng có hại tôi có được không hả? Tôi thấy là người phụ nữ đó cũng không đơn giản đâu, tôi cảm thấy là cô ta đang nghi ngờ tôi.”
“Nghi ngờ cô?” Tần Lập nhíu mày suy nghĩ một phen, nói: “Vậy thì cứ dứt khoát giết chết đi, tránh làm hỏng chuyện lớn của chúng ta.”
Tú Nhi cũng không ngu ngốc, lúc này cô ta đang ở thành phố G, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ có liên quan đến cô ta, cô ta từ chối thẳng thừng: “Không được đâu, không thể giết người phụ nữ này được, ít nhất thì cũng phải chờ sau khi tôi trở về thì anh hẵng ra tay.”
Tần Lập lập tức nổi giận: “Cái con đàn bà đê tiện này, tôi làm chuyện gì mà còn phải báo cáo trước với cùng một tiếng nữa à!”
Tú Nhi bị la một phát cũng không nói thêm lời nào nữa.
“Cô nghe lời tôi, bây giờ cô ngoan ngoãn đợi ở trong nhà vệ sinh đừng có đi ra, đương nhiên là tôi sẽ có cách bắt được hai người phụ nữ đó đến tay.” Trong giọng nói của Tần Lập lộ ra một cảm xúc kích động.
Cúp điện thoại, Tú Nhi lo lắng đứng ở trong nhà vệ sinh một khoảng thời gian, trong lòng thì đang sợ hãi nhưng mà lại có chút chờ mong, một khi Long Đình Đình bị bắt rồi thì người có lợi nhất chính là mình, cô ta chỉ cần đi câu dẫn Mặc Diệu Dương vậy thì có thể có được anh rồi, về phần nghiệt chủng kia thì có rất nhiều cơ hội giết chết.
Cô ta đi tới đi lui đủ kiểu trong nhà vệ sinh, chán chường nhìn bầu trời ở bên ngoài, nhìn khung cảnh ở bên ngoài.
Đột nhiên ở phía cửa chính có một chiếc xe hơi cao quý, nơi mà Tú Nhi đang đứng là ở lầu một, bởi vậy mà người trong xe vừa mới bước xuống thì cô ta liền nhận ra ngay.
Là Mặc Diệu Dương, là người đàn ông mà cô ta tâm tâm niệm niệm muốn có được.
Nhưng mà lúc này nhìn thấy Mặc Diệu Dương đến, trong lòng của Tú Nhi không hề có chút hưng phấn nào, càng nhiều hơn nữa chính là sự kinh hãi, cô ta sợ là mình đã nhìn lầm người, nghé vào trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Người đàn ông sóai khí bước xuống xe, đôi chân dài nhấc lên, dáng người đẹp trai phóng khoáng, vô cùng khí chất, có cảm giác tôn quý bẩm sinh, người nào nhìn thấy rồi quả thật không thể di chuyển tầm mắt được.
Nhưng mà Tần Tú Nhi căn bản cũng không có tâm tư để thưởng thức những thứ này, cô ta vội vàng gọi điện thoại cho Tần Lập.
“A lô, bây giờ anh đừng đến đây, Mặc Diệu Dương đến rồi.”
Đối phương im lặng một lát, cuồng vọng nói: “Đến thì cũng tốt hơn, tôi thu thập cùng nhau luôn.”
Tần Tú Nhi bị dọa đến nỗi cả trái tim đều đang run rẩy: “Anh đúng là không biết trời cao đất rộng, ở đây là thành phố G, là thiên hạ của nhà họ Mặc, nhất cử nhất động của chúng ta rất có thể đều đang tiến hành dưới đáy mắt của người khác. Anh yên phận một chút cho tôi, còn nữa mục tiêu của chúng ta chỉ là người phụ nữ Long Đình Đình đó, thứ mà anh muốn cũng chỉ là cô ta, tiêu diệt cô ta rồi thì chúng ta lại tiếp tục bước tiếp theo trong kế hoạch…”
Cả người của Tần Tú Nhi đều đang căng thẳng, lông tơ đều dựng đứng hết cả lên, hoàn toàn không chú ý đến cửa phòng nhà vệ sinh bị người khác đẩy ra từ bên ngoài.
Lúc Long Đình Đình đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tần Tú Nhi đang căng thẳng nói chuyện điện thoại với ai đó, hơn nữa giọng điệu cũng rất nóng nảy, cô cũng không nghe được cuối cùng đã nói gì với nhau, nhưng mà câu nói “mục tiêu của chúng ta chỉ là người phụ nữ Long Đình Đình đó…”
Ở phía sau, cô nghe thấy hết toàn bộ.
Tần Tú Nhi cảm giác được có người đứng sau lưng của mình, trái tim lập tức đập điên cuồng, nhanh chóng xoay người lại.
Hai người phụ nữ bốn mắt nhìn nhau, mắt đều trừng tròn xoe, một người là bởi vì sợ hãi và hoảng hốt, còn một người khác là bởi vì kinh ngạc.
“Chị…, chị dâu sao… sao chị lại đến đây?” Tần Tú Nhi vội vàng cúp điện thoại, trên mặt lại nặn ra một nụ cười xấu hổ.
Ánh mắt của Long Đình Đình rơi vào điện thoại di động trên tay của cô ta.
Tần Tú Nhi thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng nắm lấy giấu ở sau lưng.
Ánh mắt Long Đình Đình trầm xuống, chất vấn: “Tú Nhi, cô đang nói chuyện điện thoại với ai?”
“Ặc… Nói chuyện với bạn học của em, bọn họ đều biết em đến thành phố G cho nên cũng muốn đến đây.” Tần Tú Nhi lắp ba lắp bắp nói.
“Phải vậy không?” Long Đình Đình cười lạnh một tiếng, cất bước đi qua: “Lúc nãy hình như tôi nghe thấy là… cô nói “mục tiêu của các người chỉ là Long Đình Đình”. Tú Nhi, rốt cuộc là cô đang làm cái gì vậy hả, lần này ông ngoại gặp tai nạn có phải có liên quan gì đến cô không?”
Tần Tú Nhi bị câu hỏi cuối cùng này bị dọa đến nỗi toàn thân run rẩy một cái.
“Chị dâu, chị suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ, nếu như chị có ý kiến gì với em thì chị cứ nói rõ ra đi, chị chỉ là không thể nhìn thấy em thích anh họ cho nên trong lòng của chị ghen ghét có đúng không?”
“Ồ… tôi ghét cô à? Cho tôi một cái lý do đi.” Long Đình Đình nheo mắt lại.
“Bởi vì… anh họ cũng thích tôi.”