CHƯƠNG 240: THUỶ SAM UYỂN CHỈ CÓ MỘT NỮ CHỦ NHÂN.
Ở cửa biệt thự nơi An Đình Đình ở, dưới ánh đèn màu cam, bên dưới bậc thềm cao cao, một bóng người cao ngất đang ngồi trên đó. Tàn thuốc rơi đầy đất, nhếch nhác khắp nơi.
Cô chỉ không ở Thuỷ Sam Uyển một đêm thôi, anh đã cảm thấy Thuỷ Sam Uyển đã thay đổi diện mạo, ngay cả mùi vị cũng thay đổi rồi. Trở nên xa lạ, xa lạ đến mức anh không dám bước vào nữa…
Sau khi An Đình Đình tỉnh lại không lâu, Mặc Diệu Dương đã đi vào.
Cô đứng ở đó, lạnh lùng nhìn anh.
Chỉ mới một đêm mà thôi, người đàn ông này vậy mà lại phờ phạc như vậy rồi. Cô bất giác tò mò mà suy nghĩ, cả đêm nay anh đã làm gì rồi.
Ò, cũng đúng! Tối qua là đêm tân hôn của anh.
Mệt một chút, người phờ phạc một chút, cũng là bình thường mà thôi.
An Đình Đình cong khoé môi, mỉa mai nói: “Xem ra tối qua anh trải qua không được tốt lắm.”
Câu nói này, có hàm ý, cũng có nhiều nghĩa. Tóm lại, mỗi một ý, đều khiến người ta chán ngán.
An Đình Đình nói xong, lạnh lùng quay người lại. Nhìn anh thêm một cái cũng không muốn.
Người đàn ông trực tiếp đi tới đằng sau cô, túm lấy tay của cô.
“Anh…” An Đình Đình kinh ngạc kêu một tiếng, giơ tay định hất ra.
“Đi theo anh!” Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lạnh lẽo, nói xong, liền sải bước lớn đi ra ngoài.
“Mặc Diệu Dương, anh rốt cuộc muốn làm gì? Bỏ tôi ra!” Suốt đường đi An Đình Đình đều vùng vẫy, nhưng bàn tay lớn của người đàn ông giống như là cái kẹp sắt vậy, giam cầm bàn tay nhỏ mềm mại của cô.
Suốt đường đi, hai người cứ kéo kéo lôi lôi như vậy, khiến cho người làm lũ lượt hướng ánh mắt hiếu kỳ tới.
Cửa Thuỷ Sam Uyển, An Đình Đình cuối cùng hiểu ý của anh rồi.
Sao? Thuỷ Sam Uyển này không phải đã có nữ chủ nhân rồi sao, tại sao còn đưa cô đến đây? Mục đích là để vũ nhục cô sao?
An Đình Đình cuối cùng không nhịn được nữa, dùng sức lực toàn thân, hất đi sự giam cầm của anh.
“Mặc Diệu Dương, anh đừng quá đáng nữa! Nếu như anh muốn vũ nhục tôi, vậy thì tôi nói cho anh biết, anh đã làm được rồi, hơn nữa còn rất là thành công!”
“Anh muốn vũ nhục em khi nào.” Mặc Diệu Dương trầm giọng gào lên một tiếng, nói xong, giống như là lười giải thích thêm với cô, anh đưa tay bế ngang cô lên, sải bước lớn đi vào Thuỷ Sam Uyển.
“Bỏ tôi ra…tên khốn, Mặc Diệu Dương, bỏ tôi xuống…”
Cho dù cô giãy dụa như thế nào, Mặc Diệu Dương cũng không quan tâm. Trực tiếp đi vào trong nhà, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người mẹ Dung, đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu của An Đình Đình.
Một chân đá tung cửa phòng ra, sải bước lớn đi vào trong, ném người lên giường.
An Đình Đình tưởng rằng anh muốn làm gì đó, hoảng sợ mà vội vàng đứng dậy khỏi giường. Thế nhưng, còn chưa đợi đôi chân cô đứng vững thì người đàn ông đó đã thuận thế đè ép cô xuống rồi.
Đôi môi nóng như lửa, điên cuồng mà hôn lấy đôi môi mềm mại của cô. Một đôi bàn tay lớn thì dạo chơi trên khắp người cô.
Dưới cổ họng An Đình Đình phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Loại xấu hổ và phẫn nộ này cô chưa hề trải qua trong cuộc đời này. Cổ họng cô đau khủng khiếp, như thể có một chai thủy tinh nổ tung trong cổ họng của cô, và những mảnh thủy tinh vỡ đâm vào cô đau đến lấy mạng.
An Đình Đình liều mạng né tránh, nước mắt trong đôi con ngươi, những giọt nước mắt của sự tủi nhục ẩn nhẫn chảy dài đến khoé miệng.
Môi và răng của Mặc Diệu Dương đã nếm được mùi vị nước mắt của cô. Cả người đều sững sờ.
An Đình Đình nhân cơ hội đó đẩy anh ra.
“Chát—” Sau đó, một cái tát giáng xuống.
Cả hai người đều có chút ngây người!
An Đình Đình mới bắt đầu có chút hối hận. Đây là người người đàn ông cô yêu sâu đậm duy nhất, nhưng cô lại đánh anh. Nhưng nghĩ lại, những chuyện mà anh làm đối với mình, cô lại cảm thấy bản thân mình vốn không nợ anh điều gì cả.
Mặc Diệu Dương cũng chỉ thoáng kinh ngạc một chút, thì khôi phục bình tĩnh. Anh lui xuống giường, đứng trên mặt đất.
“Kể từ hôm nay, em tiếp tục sống ở Thuỷ Sam Uyển.” Giọng nói của người đàn ông trầm và thấp, vẫn không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào.
“Tôi không ở!” An Đình Đình ngồi trên giường, hai tay chống ở sau lưng, nghiến răng từ chối.
“Em không có sự lựa chọn!” Mặc Diệu Dương cắn răng thật sâu!
“Thả tôi đi!” An Đình Đình trừng to mắt nhìn anh.
“Không thể!” Mặc Diệu Dương thẳng thừng từ chối.
Toàn thân An Đình Đình kích động mà run lên, cô cũng bước xuống giường, đứng đối diện với Mặc Diệu Dương, chất vấn anh: “Chỗ này của anh, đã có nữ chủ nhân chân chính thuộc về nó rồi. Người này, không phải là tôi. Còn nữa, tôi không thích chia sẻ một người đàn ông với bất kỳ ai!”
Có lẽ là từ trong lời nói của cô đã nghe ra được một số mùi vị khác. Mặc Diệu Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng vui vẻ, sau đó sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều, anh nói: “Chỗ này từ đầu đến cuối đều chỉ có một nữ chủ nhân là em!”
Nói xong, anh nhanh chóng quay đầu, rời khỏi phòng mà không thèm nhìn lại.
An Đình Đình hoàn toàn ngây người tại chỗ …
Sau đó, An Đình Đình phát hiện ra, cô vẫn đang ở trong trạng thái bị cầm tù. Chỉ là thay đổi địa điểm mà thôi. Ở cửa của Thuỷ Sam Uyển, có hơn 10 người vệ sĩ canh gác, bất cứ ai ra vào đều là người làm của Thuỷ Sam Uyển, những người khác đều không được vào. Tất nhiên, An Đình Đình cũng tuyệt đối không thể đi ra khỏi cái uyển này một bước.
Dưới sự khuyên nhủ của mẹ Dung, An Đình Đình tuỳ tiện qua loa dùng bữa trưa một chút.
“Mợ hai…” Mẹ Dung đau lòng nhìn cô.
Chỉ mới một đêm mà bà cảm thấy mợ hai đã gầy hơn trước rồi.
An Đình Đình tự giễu mà cong khoé môi lên, nhàn nhạt nói: “Mẹ Dung, mẹ đừng kêu tôi là mợ hai nữa. Kêu tôi là Đình Đình đi.”
“Mợ hai, mợ đang nói gì vậy. Mợ là chủ nhân của Thuỷ Sam Uyển, trong mắt của mẹ Dung, mợ vĩnh viễn là mợ hai của tôi.”
Mẹ Dung nói xong, lau đi nước mắt trên mặt.
An Đình Đình bất lực lắc đầu, là mợ hai trong lòng của bà thì có ích gì chứ? Trong lòng của anh, cô đã không phải nữa rồi. Vị trí mợ chủ hai này, đã bị một người phụ nữ khác thay thế rồi.
“Mợ hai, thật ra…thật ra, mợ cũng không cần bi quan như vậy đâu.” Mẹ Dung cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào nữa.
“Nếu không thì sao? Không lẽ tôi nên rất vui sao! Chồng của tôi, đã cùng một người phụ nữ khác hoàn thành hết trình tự mà một hôn lễ nên có trên chính hôn lễ với tôi…Mẹ Dung, mẹ nói cho tôi biết đi, không lẽ tôi còn nên cảm thấy vui vẻ sao…”
An Đình Đình nói xong, cũng không nhịn được nữa, thấp giọng mà nức nở.
Mẹ Dung chỉ biết rơi nước mắt theo, muốn khuyên nhủ gì đó, nhưng cũng không biết nên khuyên thế nào nữa. Bà suy nghĩ, nói: “Chí ít, cậu hai không có để mợ rời đi a. Cũng chính là nói, trong lòng cậu ấy, thực ra vẫn còn có mợ.”
Có thì sao chứ? Có thì có nghĩa là cô cần phải ở lại sao? Mang theo một loại thân phận xấu hổ, sống tủi nhục trong nhà tổ họ Mặc ư?
An Đình Đình đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cuối cùng vẫn cất giọng hỏi.
“Tối qua anh ta qua đêm ở Thuỷ Sam Uyển sao?”
“Cái này…cậu hai cậu ấy…” Mẹ Dung bị hỏi đến nghẹn lời, muốn nói nhưng lại dừng.
An Đình Đình ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào bà một cái.
Trong lòng biết bảo một người làm trung thành phản bội chủ nhân của mình, là một chuyện rất khó. Nhưng mà, từ trong biểu cảm của bà, An Đình Đình đã biết đáp án rồi.
Đêm tân hôn, làm gì có đạo lý xa nhau chứ.
An Đình Đình đứng dậy, đi lên lầu. Một mình yên tĩnh thôi vậy…