CHƯƠNG 157: PHÁT HIỆN NỘI GIÁN
Mặc Diệu Dương gật đầu, sóng vai cùng cô đi vào.
“Thực ra ông biết.”
“A?”
“Anh cố ý khiến họ cho rằng ông còn không biết chuyện này.” Mặc Diệu Dương gật gật đầu với người làm đối diện đi tới chào hỏi, lại nói: “Chúng ta vừa ra khỏi cửa thì hẳn đã bị theo dõi rồi, thấy anh còn không vội đi tới nói cho ông biết, họ nhất định sẽ ra tay trước.”
Trong lòng An Đình Đình kinh ngạc: “Vậy không phải ông gặp nguy hiểm sao.”
Mặc Diệu Dương nhìn cô, khen thưởng: “Bảo bối, em rất thông minh.”
Mặt An Đình Đình khẽ đỏ lên.
Mặc Diệu Dương nói: “Không cần lo lắng, bên đó anh cũng đã sắp xếp rồi.”
An Đình Đình vẫn không yên tâm: “Người đàn bà Quan Chi Thu này cảm xúc rất không ổn định, em sợ bà ta làm chuyện gì quá khích, bị thương ông cụ thì làm sao.”
“Cảm xúc của bà ta đương nhiên không ổn định, ở nhà họ Mặc mấy chục năm, dùng tất cả đầu óc, cũng không hại chết được anh và anh cả, con dấu của nhà họ Mặc cũng không hoàn toàn rơi vào trong tay bà ta, bà ta có thể không gấp sao. Bà ta không làm ông cụ bị thương được, anh đã gọi bác Trương tới, ở bên cạnh ông cụ rồi. Còn nữa, ông cụ không ở trong nhà.”
“A.” Thì ra là vậy, chẳng trách anh sẽ đi tự tại như vậy, không lo lắng chỗ ông xảy ra chuyện gì. Chỉ là, bác Trương rời đi biệt thự Thủy Mặc, vậy anh Diệu Phong làm sao.
“Haha, em cả ngày đều suy nghĩ cho người khác.” Mặc Diệu Dương lại biết suy nghĩ trong lòng cô, vươn tay búng cái trán trơn bóng của cô, nói: “Bác Trương đã để lại đủ người ở đó rồi, sẽ không có chuyện.”
Còn không phải đều vì anh sao, làm việc cũng theo phái thần bí như vậy, An Đình Đình lè lưỡi nghịch ngợm với anh.
Bước vào một tòa biệt thự trong Lưu Thủy Uyển, người bước ra là Hàng Vũ Triết, tiếp đó là Tiêu Quân. Không nghĩ tới Tiêu Quân cũng tới.
“Quân.” An Đình Đình cười nhìn anh ta, khi cô phát hiện vết thương trên mặt anh ta đã khỏi hẳn, trong lòng cũng an ủi không ít.
“Đình Đình.” Tiêu Quân chưa từng gọi cô là “chị dâu” như những người bạn khác.
Sao hình như thiếu một người? An Đình Đình ngước mắt, nhìn vào bên trong.
Hàng Vũ Triết hỏi: “Chị dâu, chị đang tìm Quý Đình Kiêu sao?”
“Ừ, anh ta không tới sao?” An Đình Đình gật đầu.
“Có tới, chỉ là cái tên cao quý khác người đó không quen ở cùng phòng với người khác.” Hàng Vũ Triết nói, chỉ chỉ biệt thự ở hàng sau: “Một mình anh ta ở một tòa.”
An Đình Đình gật gật đầu, điều này quả thực cũng phù hợp với cá tính của Quý Đình Kiêu, cao ngạo đơn độc. Dù sao ở trong mắt anh ta, ngoại trừ Mặc Diệu Dương, những người khác đều tệ hại.
Hàng Vũ Triết nói: “Được rồi, tôi phải quay về xem anh cả. Anh ấy có tình huống gì, tôi sẽ thông báo các người lập tức.”
Mặc Diệu Dương gật đầu, cũng không nói một tiếng cảm ơn.
An Đình Đình biết, mối quan hệ như của họ, bạn bè từ nhỏ chơi chung tới lớn, nói cảm ơn mới cảm thấy kỳ quái.
Sau đó, Mặc Diệu Dương mới nói cho An Đình Đình biết, thực ra để một mình anh cả ở biệt thự Thủy Mặc là đề nghị của Hàng Vũ Triết. Mấy người họ thương lượng một chút, cảm thấy chuyện này có thể được. Sau đó Hàng Vũ Triết lại đề nghị, để bác Trương đến bảo vệ ông cụ, biệt thự Thủy Mặc giao cho anh ta toàn quyền phụ trách.
Vốn cũng chỉ là thời gian một tuần, Mặc Diệu Dương đắn đo một lát, liền tiếp nhận ý kiến của anh ta.
“Đi xem thử Quý Đình Kiêu.” Mặc Diệu Dương nói, đám người Tiêu Quân gật đầu.
Cho nên, ba người đi tới biệt thự Quý Đình Kiêu ở.
Vào sân, từ xa đã nhìn thấy, dưới dù che nắng cỡ lớn ở đằng xa, Quý Đình Kiêu mặc áo may ô, quần thụng, thậm chí ngay cả giày cũng bị vứt sang một bên. Tay cầm cần câu cá, mặt đeo kính râm, nằm ngửa trên ghế, nhàn nhã câu cá.
Tiêu Quân và Mặc Diệu Dương nhìn nhau, đi về phía anh ta.
“Thật sự không xem mình là người ngoài.” Tiêu Quân đi tới, đứng trước mặt anh ta, cười cợt nói: “Sửa soạn thế này, giống khách quý đến dự tiệc sinh nhật sao.”
Quý Đình Kiêu cười nhạo một tiếng: “Tôi ở đây, ngay cả người làm cũng không dám vào, tôi sợ ai nhìn thấy?”
Nghe vậy, An Đình Đình cong môi cười.
Nói cũng phải, tính cách này của Quý Đình Kiêu, nhìn ai cũng không vừa mắt, vĩnh viễn đều là bộ dáng như người ta thiếu nợ anh ta, ai dám lại gần anh ta.
Có lẽ là nhìn thấy cô đang cười mình, Quý Đình Kiêu hất cằm, nhíu mày với An Đình Đình.
An Đình Đình không khó để tưởng tượng, đôi mắt bị che giấu dưới cặp kính râm của anh ta nhất định là tức giận bừng bừng.
Anh ta thu lại cần câu trong tay, đặt sang một bên.
Mặc Diệu Dương kéo ghế sang, đầu tiên để An Đình Đình ngồi xuống. Sau đó, bản thân mới cùng Tiêu Dật ngồi sát lại phía Quý Đình Kiêu.
“Chuyện xử lý thế nào rồi?” Quý Đình Kiêu hỏi.
Tiêu Quân gật gật đầu, nói: “Anh ta bây giờ đến biệt thự Thủy Mặc rồi.”
“Chỉ xem tối nay Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu làm thế nào.” Mặc Diệu Dương nói.
“Nếu không phải trước đó anh nói cho tôi biết, tôi thật sự không dám tin, anh ta lại ẩn nấp bên cạnh chúng ta mười mấy năm.” Quý Đình Kiêu uống ngụm nước trái cây, mày nhướn lên: “Lại vẫn có chuyện tôi nhìn không ra.”
Tiêu Quân nói: “Không phải anh nhìn không ra, mà là anh ta trước đây không có hành động thực chất nào. Chỉ cần anh ta vừa ra tay, chúng ta lập tức có thể phát hiện manh mối. Chỉ là, bây giờ anh ta không thể ngồi yên được rồi.”
Mặc Diệu Dương không nói chuyện, sắc mặt bình tĩnh như nước, khiến người ta đoán không ra cảm xúc của anh.
An Đình Đình lại ở một bên nghe có chút mờ mịt.
Họ đang nói gì vậy? Nội gián? Gian tế? Là ai?
“Anh ta tách các người ra, lại đưa bác Trương tới chỗ này, thật sự cho rằng biệt thự Thủy Mặc không có ai sao?” Quý Đình Kiêu nói, đột nhiên, anh ta ưỡn hông, sợ hãi hỏi: “Người bên đó rốt cuộc có đáng tin không?”
Mặc Diệu Dương nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Người đi theo tôi đều đáng tin.”
Quý Đình Kiêu nhếch mép, nói: “Hàng Vũ Triết chính là ngoại lệ.”
Mặc Diệu Dương cười cười, nói: “Không. Thực ra tôi đã biết từ rất sớm, chỉ là luôn giả bộ như không biết mà thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu đều chấn động.
“Chẳng lẽ các người không phát hiện ra sao, đặc biệt là mấy năm gần đây, nhà họ Hàng nổi lên ở thành phố G quá nhanh. Tôi cũng là tình cờ phát hiện, chỉ là lúc đó tôi còn không dám chắc chắn, nhưng cũng tràn đầy nghi ngờ. Chỉ tới mấy năm gần đây, lại càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.”
An Đình Đình ở bên cạnh nghe nội dung họ thảo luận, vô cùng mông lung.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, Hàng Vũ Triết là nội gián? Tiêu rồi! Nếu vậy, anh Diệu Phong chẳng phải…
Cô nghĩ tới đây, cảm xúc toàn thân càng thêm căng thẳng.
Anh Diệu Phong bây giờ còn chưa tỉnh lại, nếu lúc này Hàng Vũ Triết nổi lên sát tâm, há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
“Em muốn quay về biệt thự Thủy Mặc.” An Đình Đình đứng bật dậy.