CHƯƠNG 453: SÓNG GIÓ Ở BỆNH VIỆN
Mặc Diệu Dương thu hồi tầm mắt, cũng bắt đầu ăn sáng.
Mặc dù mẹ Dung nói có hơi… cường điệu! Tuy nhiên, anh đúng là đã dậy rất sớm, chuẩn bị bữa sáng theo sở thích của cô… Cho nên, nói vậy cũng không sai.
Mẹ Dung ở cạnh phòng bếp, chờ hai vợ chồng trẻ ăn sáng xong để dọn dẹp. Mà ở phòng bên cũng không có động tĩnh gì. Bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, không ồn ào thì không loạn. Bà tin chắc chẳng bao lâu hai người sẽ làm lành.
Nhưng bà đâu biết một tin chẳng lành sắp ập tới đánh tan mộng tưởng của bà.
Long Đình Đình từ từ dùng xong bữa sáng, rốt cục buông đũa xuống.
Mặc Diệu Dương cũng vừa ăn xong, lấy khăn giấy đưa cho cô. Long Đình Đình nhướn mày liếc anh một cái, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy.
“Vợ à, ăn xong đi ra dạo một lát không?” Mặc Diệu Dương đứng dậy, sửa lại trang phục.
Long Đình Đình đưa mắt nhìn anh, cô nghi ngờ hỏi: “Hôm nay anh không bận gì à?”
Trong ấn tượng của cô, Mặc Diệu Dương rất bận rộn. Mặc dù lần này trở về, anh luôn ở cùng cô, nhưng việc này chỉ mới xảy ra gần đây. Anh cũng chưa nói ngày nào sẽ đi.
Người đàn ông gật đầu: “Ừm, hôm nay không phải đi đâu cả.”
Long Đình Đình đứng dậy, theo anh bước ra ngoài: “Hôm nay anh không có việc gì hả?” Cô vẫn hoài nghi hỏi.
Môi mỏng của Mặc Diệu Dương khẽ cong lên, thuận tay ôm lấy vai cô: “Hoãn lại hết, vợ mới là quan trọng nhất.”
Long Đình Đình liếc anh một cái. Hôm nay là ngày khám thai định kỳ, chẳng trách anh không đi đâu.
Mùa hè trong nhà tổ của nhà họ Mặc vô cùng mát mẻ. Cho dù có ánh ban mai chiếu rọi, trang viên cực lớn vẫn luôn mang đến cho người ta một cảm giác mát rượi.
Dòng sông uốn lượn ôm lấy phía sau Thủy Sam Uyển, khiến cho căn nhà luôn mát mẻ như tiết trời thu.
Mẹ Dung từ trong bếp đi ra, nhìn thấy đôi trẻ đang ôm nhau trong sân, nụ cười hiện lên khoé mắt…
Lúc sau, một người làm tới Thuỷ Sam Uyển, cất tiếng gọi: “Cậu hai, mợ hai.”
Mặc Diệu Dương nhướn mày nhìn sang: “Có chuyện gì thế?”
Người kia bước tới: “Cậu hai, người trực điện thoại vừa bảo là…” Nói đến đoạn này cô ta dừng lại nhìn Long Đình Đình một cái.
Long Đình Đình nghi ngờ, liếc nhìn Mặc Diệu Dương, sau đó hỏi: “Bảo gì?”
Mặc Diệu Dương không nói gì, coi như đồng tình với cô.
“Bảo nhà họ Cốc gọi điện tới, cô Cốc… tối qua cắt cổ tay tử tự!”
Lại tìm chết một lần nữa sao? Lông mày Long Đình Đình khẽ cau lại, Cốc Nhược Lâm an phận được mấy ngày, giờ lại bắt đầu tìm chết! Làm sao cô quên được cô ta ở trước cửa nhà tổ nhìn cô với ánh mắt ác độc, nguyền rủa đứa con chưa chào đời của cô.
Vẻ mặt của Mặc Diệu Dương không có bất cứ biểu cảm gì, làm như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, bình thản nói: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Đêm qua cô Cốc chảy máu nghiêm trọng, đã được đưa tới bệnh viện rồi.”
Chảy máu nghiêm trọng? Có vẻ như lần này cô ta làm thật!
Chân mày Mặc Diệu Dương cau lại, dường như đang suy nghĩ gì đó. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn sang Long Đình Đình. Cái nhìn này mang ý hỏi.
Long Đình Đình hiểu ý anh. Đúng là Cốc Nhược Lâm với Mặc Diệu Dương có mối quan hệ phức tạp, nhưng với cô thì không. Hơn nữa, người phụ nữ này không chỉ một lần làm hại cô và đứa con. Long Đình Đình không nghĩ bản thân đủ khoan dung để có thể quan tâm đến cô ta.
Phải biết rằng những chuyện này là do cô ta gây ra, tự làm tự chịu, không trách được ai. Hơn nữa, mục đích chính của cô ta là làm cho Mặc Diệu Dương tới thăm.
Long Đình Đình rũ mắt xuống, nhìn đi nơi khác.
Thái độ này không cần hỏi cũng biết! Long Đình Đình không muốn anh đi gặp Cốc Nhược Lâm.
Mặc Diệu Dương đoán được ý cô, hơi cúi đầu, nói với mẹ Dung: “Mang quà cáp đến thăm hỏi một chút.”
“Nhưng… cậu Hai, cô Cốc bị thương rất nặng, hơn nữa vết thương lại sâu… Bác sĩ nói, cô ấy có thể đang mắc chứng trầm cảm, tôi sợ nếu không gặp được cậu, nhỡ đâu cô ấy lại nghĩ đến…”
Long Đình Đình thắc mắc. Người làm này không hề quen biết Cốc Nhược Lâm, sao lại nói giúp cô ta. Nhưng thái độ của Mặc Diệu Dương vô cùng kiên quyết. Hay là cô bảo anh đi xem thử.
Cô thu hồi ánh mắt, miệng cười nói: “Anh không đi thật à? Anh không sợ cô Cốc thực sự bị trầm cảm?”
Người đàn ông anh tuấn khẽ nhướn lông mày: “Cho dù cô ta thực sự bị trầm cảm, anh cũng không phải thuốc giải có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta. Nếu cô ta cần thì tự đi tìm.”
Long Đình Đình gật đầu, sau đó nhìn vào mắt anh, nói: “Anh đang trách em sao?”
Trách cô không cho anh đi thăm Cốc Nhược Lâm?
Mặc Diệu Dương lắc đầu: “Chuyện này có gì lạ đâu, nghe lời vợ là lẽ tất nhiên.” Anh nói, thừa lúc cô không chú ý hôn lên má cô một cái.
Trước mặt người khác mà…! Long Đình Đình mặt nóng như lửa đốt, người này… Người làm còn đứng đây, thế nhưng anh lại công khai trêu ghẹo cô, thật không biết xấu hổ.
Dáng vẻ giận hờn của cô rơi vào mắt anh, thật đáng yêu. Mặc Diệu Dương khẽ cười, nắm tay cô đưa lên môi hôn. Long Đình Đình muốn rút tay về cũng không được.
Sau khi đi dạo ở Thuỷ Sam Uyển một lúc, gần đến chín giờ, Mặc Diệu Dương đưa Long Đình Đình rời nhà tổ đến bệnh viện khám thai.
Long Đình Đình ngồi trên ghế chờ đợi, Mặc Diệu Dương cầm giấy khám từ phòng khám đi ra.
Tất cả dữ liệu cho thấy hai mẹ con đều khoẻ mạnh!
Sau đó, Mặc Diệu Dương đỡ Long Đình Đình ra ngoài. Đi cùng họ còn có mẹ Dung và một người giúp việc khác. Họ cùng nhau ra về.
Đột nhiên, đang đi thì có một người phụ nữ vội vàng chạy tới.
Mặc Diệu Dương theo bản năng đưa cánh tay chắn trước ngực Long Đình Đình. Chỉ là một hành động nhỏ nhưng lại khiến trái tim cô ấm áp.
“Chào cậu hai, mợ hai.”
Thật bất ngờ, người này thế mà biết họ. Long Đình Đình và Mặc Diệu Dương quay ra nhìn nhau. Đột nhiên cô nhớ ra đây là người làm của Cốc Nhược Lâm. Lúc dọn đến sống ở Ngô Đồng Uyển, cô ta mang theo người này từ nhà họ Cốc sang. Trước kia Long Đình Đình từng đến Ngô Đồng Uyển tìm Mặc Diệu Dương, đã gặp qua cô ta!
Mặc Diệu Dương cũng đã nhận ra người làm kia, anh hỏi: “Có chuyện gì? Sao cô lại ở đây?”
“Cô nhà tôi cũng đang điều trị trong bệnh viện này. Cầu xin cậu, hãy đi gặp cô nhà tôi một chút thôi.” Người làm kia vừa khóc vừa kể, tay chỉ vào toà nhà phía sau, nói: “Cô nhà tôi ở bên kia, tâm trạng không ổn định, đang muốn nhảy lầu tự tử.”
Long Đình Đình nghe vậy, trong lòng cả kinh. Đưa mắt nhìn sang phía đối diện.
Quả nhiên, trên bệ cửa sổ tầng đối diện, có một người phụ nữ đang định nhảy lầu. Vài người xung quanh đang kéo cô ta lại. Phía sau ô cửa sổ không biết bao nhiêu người đang đứng.