CHƯƠNG 417: KHÔNG THỂ SỐNG THIẾU ĐÀN ÔNG
Tin thời sự mới nhất và những tin tức được phát đi phát lại nhiều lần trên TV đều liên quan đến Quan Bá Thiên.
Đoàn đội của Quan Bá Thiên quả thực là một chuyên gia dán nhãn hạng nhất, dán cho Quan Bá Thiên cái nhãn một người đàn ông chính trực giàu lòng bác ái thương người, lo cho dân cho nước.
Chỉ trong vài tháng, biết bao nhiêu người qua đường đã nghe được “câu chuyện” này và rồi chuyển hướng sang hâm mộ Quan Bá Thiên.
An Đình Đình nhấn cái remote trong tay, ngay lập tức chuyển kênh.
Cả ngày phải đối diện với cái mặt của lão già này khiến cô cảm thấy thật là kinh tởm!
Cô lấy điện thoại di động ra muốn xem tin tức mới nhất về các vấn đề thời sự trên mạng, nhưng ngay lập tức cô liền hết sức ngạc nhiên khi lướt qua một mẩu tin tức.
Thì ra trên mạng xuất hiện một cái tên ảo đã vạch trần Quan Bá Thiên, lần lượt đem hết tội ác mà ông ta gây ra và những cảnh mờ ám của cuộc bầu cử này phơi bày ra, mà các bình luận bên dưới cũng chỉ là một từ.
Một số người buộc tội người này có dụng tâm xấu và bôi nhọ ngài Quản của bọn họ, tuy nhiên cũng có những người khác cảm thấy rằng nó không phải là không có căn cứ, muốn quan sát diễn biến một cách bình tĩnh. Bên cạnh đó còn có một số người tin tưởng tuyệt đối nên đã tấn công Quan Bá Thiên.
An Đình Đình đọc những bình luận vô cùng kịch liệt ở phía dưới, thực sự trong tâm có nảy sinh một chút sợ hãi, thế nhưng điều mà cô lo lắng là người đăng thông tin nội bộ này rốt cuộc có danh tính như thế nào?
Cô lập tức liên lạc với Tần Phong, ông ta nói với cô rằng ông ta đã tìm ra được người này là ai, hơn nữa còn nói cho cô biết về công ty anh ta làm việc rồi yêu cầu cô đến gặp anh ta ngay lập tức, bên cạnh đó dặn dò cô nhất định phải đảm bảo đưa người ta đi an toàn trước khi Quan Bá Thiên tìm thấy anh ta.
An Đình Đình cũng cảm thấy rất kinh ngạc, người đàn ông này quả là can đảm, chẳng lẽ không biết rằng muốn giết chết một người trong thời đại thông tin Internet nhanh chóng như hiện nay thì quá đơn giản sao?
Cô cất điện thoại di động rồi ngay lập tức rời khỏi nhà họ Mặc, vội vàng đi tới địa chỉ mà Tần Phong đưa cho cô.
Xe riêng dừng lại trước một tòa nhà văn phòng, An Đình Đình thầm nghĩ người tung tin chắc là nhân viên ở đây, sau đó cô xuống xe rồi bước vào trong.
Tầng lầu mười sáu.
Lúc bước ra khỏi thang máy, An Đình Đình đột nhiên cảm thấy bầu không khí ở đây vô cùng khác thường.
Có vẻ như có rất nhiều nhân viên an ninh ở bên trong đó, ngoài ra còn có rất nhiều người vây quanh giống như là đang hóng chuyện. Trong chốc lát, cô nghe thấy âm thanh báo động từ bên ngoài.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? An Đình Đình đi về phía văn phòng cô định đến, bất ngờ là ở bên ngoài văn phòng đó thậm chí còn được canh gác nghiêm ngặt hơn, dường như đã có chuyện gì lớn xảy ra bên trong đấy.
Trong lòng An Đình Đình cảm thấy rất kinh ngạc bèn hướng đầu nhìn vào.
Mặt bằng của phòng làm việc này không lớn, từ cửa sổ nhìn thoáng qua có thể thấy bên trong phòng, ở mặt trước của bàn là tất cả các dụng cụ cần thiết cho công việc, đằng sau những dụng cụ đó có một người đang nằm sấp.
Không ngoài phỏng đoán, An Đình Đình kết luận rằng người nằm đó chắc chắn là một người đã chết, nếu không thì nó sẽ không gây ra một sự xáo trộn lớn như vậy.
Quả nhiên khi tầm mắt cô hạ xuống thì liền nhìn thấy một vũng máu lớn trên mặt đất.
Trái tim mãnh liệt bật lên chạm tới cổ họng!
Trong khi nói chuyện điện thoại, ông ngoại lo lắng nói với cô rằng cô phải chạy đến càng sớm càng tốt, nếu không người này sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến chính là mình vẫn còn chậm một bước.
Có một tiếng “ding dong” vang lên, ngay sau đó cửa thang máy được mở ra, rất nhiều cảnh sát bước ra từ trong đó nhanh chóng bao vây hiện trường và văn phòng, trừ trường hợp ngoại lệ như người chụp ảnh, pháp y, thảo luận.
An Đình Đình không dám nhìn khuôn mặt của người chết, cô luôn cảm thấy rằng chính sai lầm của mình đã gây ra cái chết của anh ta.
Đột ngột nhìn lên, cô liền thấy khuôn mặt u ám của Quan Bá Thiên đang đứng trước mặt cô.
Lẽ nào ông ta đã phát hiện ra mục đích đến đây của cô..
Quả nhiên, Quan Bá Thiên mở miệng hỏi nhỏ: “Bà Mặc, bà đang làm gì ở đây vậy?”
An Đình Đình bình tĩnh nói: “Tôi đến đây để tìm bạn của mình.”
“Bạn của bà?” Quan Bá Thiên nhướng mày, khóe miệng giễu cợt cong lên: “Bà Mặc đang nói về người chết bên trong à?”
Nghe vậy trái tim An Đình Đình khẽ run lên.
Quan Bá Thiên lúc này cùng cảnh sát vào cuộc thì đây đương nhiên chính là bằng chứng chắc chắn rằng vụ giết người không liên quan gì đến ông ta, hơn nữa, ông ta quan tâm đến người dân của thành phố G, có lẽ ngay sau khi vụ việc được phát sóng thì sẽ dậy lên làn sóng xôn xao không hề nhỏ.
Mà khi ông ta nói như vậy, cùng với đôi mắt cười của ông ta khiến tất cả đều nghi ngờ An Đình Đình. Ngay lúc này trong nội tâm An Đình Đình kịch liệt gào thét, cô không ngờ ông ta lại đích thân xuất hiện ở đây.
Ngay lúc An Đình Đình đang lo lắng, trong đám đông phía đối diện có một người đàn ông đột nhiên bước ra.
Anh ta bước nhanh đến bên cạnh An Đình Đình, đưa cánh tay ra ôm lấy vai cô một cách tự nhiên, nói: “Sao em lại ở đây?”
Giọng điệu cũng như tư thế và biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta tạo cho người khác cảm giác rằng anh ta với cô giống như một đôi tình nhân. Quan Bá Thiên thấy thế thì không khỏi cau mày liếc nhìn anh ta.
Vân Diệp giả vờ không hài lòng nói: “Em không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì sao? Em thấy chuyện không may như vậy, cứ gọi cho tôi là được rồi, tôi sẽ xuống đón em.”
An Đình Đình chỉ bị choáng trong một giây, não của cô nhanh chóng phục hồi trở lại. Cô hơi hạ khóe mắt, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Tôi không biết ở đây đã xảy ra chuyện, tôi chỉ mới tới mà thôi.”
“Ừ, chúng ta đi thôi.” Vân Diệp nói rồi kéo An Đình Đình đi.
Quan Bá Thiên đứng bên cạnh nheo mắt lại khinh thường nhìn bọn họ rời đi, trong lòng thầm nguyền rủa: “Đôi nam nữ đê tiện.”
Mặc Cảnh Sơn đang ở trong nhà Mặc thì nhận được cuộc gọi từ Quan bá Thiên, trong cuộc gọi, Quan Bá Thiên đã nói với ông ta một vài chuyện.
Mặc Cảnh Sơn nhíu mày nghĩ: “Người phụ nữ này đang nói dối chúng ta sao?”
Quan Bá Thiên cười nói: “Đừng đánh giá quá cao cô ta, tôi cảm thấy bây giờ cô ta chỉ là một góa phụ khát tình nên đi ra bên ngoài tìm niềm vui mới lấp đầy khoảng trống cô đơn mà thôi.”
Ngay sau đó, ông ta kể lại cuộc trò chuyện buồn nôn của hai người sau khi người đàn ông đó xuất hiện.
Mặc Cảnh Sơn mỉm cười khi nghe những lời đó: “Loại phụ nữ này nếu chỉ có đàn ông trong lòng thì không thể làm nên chuyện. Ông Quan à, chúng ta có thể ngồi lại thư giãn rồi.”
Vân Diệp kéo An Đình Đình đến con đường để xe bên ngoài tòa nhà ở tầng dưới.
Sau khi đóng cửa lại, An Đình Đình nói:
“Tại sao anh lại ở đây?” Vừa hỏi, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì ngay cả cô cũng không biết được là Vân Diệp hay Vân Lang đang ở trước mặt mình.
“Anh là… Vân Diệp?” Cô thận trọng hỏi.
Người đàn ông trừng mắt nhìn cô nói:
“Không thì sao? em lúc nào cũng quên anh sạch sẽ.”
Chậc chậc… Sao lời nói này nghe có vẻ có chút cảm giác tủi thân của cô vợ nhỏ. An Đình Đình có chút sững sờ trong chốc lát, cô không biết nên nói cái gì.
Vân Diệp cong môi, liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không biết liên hệ với anh sao? Vậy cô muốn thế nào? Để người khác ức hiếp sao?”
An Đình Đình suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Dù sao thì đây cũng là chuyện của nhà họ Mặc.”
“Đừng quên, mẹ và hai anh em sinh đôi anh vẫn luôn sống trong nhà họ Mặc. Nếu như lúc này anh vẫn coi như không có gì thì người khác sẽ nói gì về anh? Nói anh là kẻ vô ơn hay là một con sói mắt trắng vô tình nhẫn tâm?”