CHƯƠNG 217: ÔNG TƯ CỦA NHÀ HỌ MẶC – MẶC CẢNH SƠN
Lên xe, Mặc Diệu Dương nói: “Để Tiêu Quân chăm sóc bạn của em, có phải có chút không tốt hay không?”
An Đình Đình cảm thấy, thì ra Mặc Diệu Dương cũng có lúc ngốc nghếch.
Cô giải thích: “Thật ra Ninh Thanh bị thương không có nặng.”
“Không nặng?” Mặc Diệu Dương sững ra một lúc, nhưng, anh vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cô gái đó dáng vẻ rất yếu ớt, mặt mày tủi thân, giống như cả người không thoải mái vậy.
An Đình Đình gật đầu, nói: “Cậu ấy à, cố tình nói như vậy đó, diễn thành bộ dạng rất nghiêm trọng, sau đó giữ Tiêu Quân ở lại cùng cậu ấy.”
Mặc Diệu Dương bỗng ngộ ra.
“Hai cô gái các em, quả nhiên là quỷ kế đa đoan!” Mặc Diệu Dương hạ phán quyết.
An Đình Đình ngược lại rất điềm nhiên: “Vì người mình thích, dùng ít thủ đoạn thì có làm sao.”
Mặc Diệu Dương nghe vậy, lông mày nhướn lên, nói: “Vậy em đã từng dừng thủ đoạn gì với anh?”
An Đình Đình cũng học theo dáng vẻ của anh, mày liễu nhướn lên, nói: “Anh hy vọng em cũng xảy ra chút chuyện gì đó?”
“Vậy ngược lại thì không.” Mặc Diệu Dương vội vàng sửa lời.
Chiếc xe từ từ khởi động.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” An Đình Đình hỏi.
“Đến Thủy Mặc.”
“Em vừa rồi cũng muốn đến bên đó một chuyến, mấy ngày không nhìn thấy anh Phong. Cũng không biết, tình trạng của anh ấy như thế nào?” An Đình Đình nói, khẽ thở dài một tiếng.
“Không sao, hôm nay y tá riêng gọi điện cho anh rồi, tình trạng của anh cả lại có chuyển biến tốt rồi.”
“Thật sao?” An Đình Đình cười lên.
Đến biệt thự Thủy Mặc, An Đình Đình lập tức đi tìm Mặc Diệu Phong.
Khởi sắc trên gương mặt của vương tử đang ngủ say quả thực tốt hơn so với trước rồi. Nhưng, rốt cuộc khi nào mới có thể tỉnh lại?
Ánh mắt của An Đình Đình vẫn nhạt dần.
Cô không muốn lần nào cũng nghe thấy những lời có chuyển biến tốt. Thật sự hy vọng, có một ngày, anh ấy có thể giống như trước đây, sờ trán của cô, gọi cô gái xinh đẹp của anh!
Y tá riêng nhìn ra tâm trạng khác thường của cô, vì thế an ủi: “Mợ hai, chuyện này tuyệt đối không thể vội vàng, thương thế của cậu cả nằm ở động mạch lớn ở sau lưng. Hiện nay, tình trạng có thể chuyển biến tốt như thế này, điều này trong ghi chép, đã là một k tích rồi.”
Nói cũng đúng! Anh Diệu Phong vì bảo vệ cô mà bị thương nặng, còn chảy nhiều máu như vậy. Anh ấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt, cô sao ích kỷ như vậy, thúc dục anh ấy mau chóng tỉnh lại chứ?
Xuống lầu, An Đình Đình đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Đúng rồi, em hôm nay nhìn thấy Sở Huệ Nhu.”
“Ừm.” Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu, sắc mặt không có nhiều bất ngờ. Nhìn ra được, Sở Huệ Như bị người ta dẫn đi, anh chắc cũng biết tin tức.
Vì thế, An Đình Đình bèn nói chuyện xảy ra tối qua cho Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương không có nhắc đến cái gì khác, mà nắm lấy tay của cô, nói: “Lần sau, anh không cho phép em tiếp tục lấy thân mạo hiểm nữa!”
Mắt của An Đình Đình hơi nóng lên, cụp mắt xuống.
Cô cũng biết, chuyện cô nói với anh, cùng với ông Tư đó, là chuyện rất quan trọng. Nhưng, anh từ đầu đến giờ, quan tâm nhất vẫn là bản thân cô.
“ông Tư đó, rốt cuộc là ai? Lợi hại như vậy, hình như rất có tiếng ở thành phố G.” An Đình Đình hỏi.
Cô đến bây giờ vẫn nhớ, khí thế của ông Tư đó tỏa ra, cùng thái độ của mọi người xung quang với ông ta. Ai cũng cẩn thận, sợ chọc ông ta tức giận.
“Ông ấy là chú tư của anh, Mặc Cảnh Sơn. Có người gọi ông ta là ông Tư Mặc, cũng có người gọi ông ta là ông Tư Cảnh.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói.
“A…” An Đình Đình bất ngờ.
Thì ra người đó lại là con trai thứ tư của Mặc Viên Bằng. Chẳng trách khí thế bức người, cả người kiêu ngạo.
Nhưng, ông ta với Sở Huệ Nhu…
Anh dường như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, giải thích: “Con người của ông Tư, tính tình cuồng vọng, năm đó cũng từng tham gia tranh quyền nhà họ Mặc với ba anh. Nhưng, tổ huấn ở đó, ông ta cuối cùng vẫn thua. Về sau, bèn chuyển khỏi nhà tổ của nhà họ Mặc, tự lập môn hộ.”
An Đình Đình yên lặng lắng nghe, mồm không khép lại được.
Trên mặt của Mặc Diệu Dương xuất hiện một tia coi thường, lại nói: “Con người của ông Tư, còn có một sơ thích.”
“Là gì?” An Đình Đình ngước mắt nhìn qua.
“Háo sắc!” Môi của Mặc Diệu Dương hé mở.
“…”An Đình Đình bỗng ngộ ra.
Nói như thế, hình như ông Tư nhà họ Mặc biết được sự lụi bại của nhà họ Sở, Sở Huệ Nhu lại bị giam hãm bên trong, mà ông ta bèn nổi cơn háo sắo, cùng làm một cuộc giao dịch, cho Sở Huệ Nhu tự do.
Thần sắc của Mặc Diệu Dương đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng. Anh nói: “ông Tư Mặc từ sau khi chuyển ra khỏi nhà tổ nhà họ Mặc thì rất ít hỏi về chuyện của nhà họ Mặc. Nhiều năm như vậy, luôn cùng nhà họ Mặc nước sông không phạm nước giếng, cũng không qua lại. Mà lần này, ông ta lại ra mặt thay cho Sở Huệ Nhu, anh chắc chắn không đơn giản chỉ có sắc tâm như vậy.”
An Đình Đình nghe thấy, cũng ý thức đến mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nói: “Ý của anh là?”
“Không sai. Ông ta chắc muốn đoạt quyền của nhà họ Mặc lần nữa.” Mặc Diệu Dương nói.
“Vậy chúng ta phải làm sao?” An Đình Đình bây giờ có một loại cảm giác bọn họ ở chỗ sáng, mà kẻ địch ở chỗ tối. Loại cục diện này rất không dễ kiểm soát.
“Yên tâm đi, anh sớm có tính toán rồi. Bây giờ, đi một bước tính một bước. Quan trọng nhất là anh không biết ông ta rốt cuộc muốn làm cái gì, cho nên mới cảm thấy có chút bó tay. Nếu như ông ta chỉ là nổi lòng háo sắc, ngược lại cũng không có gì để nói rồi.”
Mặc Diệu Dương giơ tay, kéo cô vào lòng. Bàn tay to dịu dàng vuốt ve lưng của cô, mang đến sự an ủi và ấm áp cho cô.
An Đình Đình khẽ gật đầu, dứt khoát rúc đầu vào trong ngực của anh.
Bàn tay to dài của anh du ngoạn trên gương mặt non nớt của cô. Ngón tay ấn nhẹ vào làn da mặt của cô, dịu dàng nói: “Còn đau không?”
An Đình Đình biết anh đang ám chỉ đang cái tát đó.
“Không đau nữa rồi.” Khóe môi của cô cong lên, khẽ lắc đầu.
“Đã sắp xếp vệ sĩ, tài xế cho em, ra ngoài cũng không biết dẫn theo.” Anh lật tay, ấn vào cái đầu nhỏ của cô, để đầu của cô dựa vào bả vai của mình.
An Đình Đình không có nói chuyện, chỉ vòng hai tay ôm lấy eo của anhh.
Cô sao mà ngờ, Sở Huệ Nhu lại chạy ra, còn bắt tay với Lâm Tiêu Tương đối phó với cô. Với cả, cô thật sự không quen ra ngoài dẫn theo một đám người, cái này cũng quá khoa trương rồi.
Tối đó ở lại biệt thự Thủy Mặc, ngày hôm sau, mới khởi hành về nhà tổ nhà họ Mặc.
Mặc Diệu Dương muốn thương lượng với ông cụ Mặc, nếu như không có chuyện gì khác, ở tổ đường của nhà họ Mặc, dùng đại quyền của nhà họ Mặc thay cho tổ chức nghi thức.
Bọn họ còn thuận đường đến thăm Mạc Ninh Thanh.
Tiêu Quân thật sự không rời khỏi khiến Mạc Ninh Thanh vui chết đi được. Dù sao, cô nhóc này ở trước mặt anh ta, chính là giả vờ nhu nhược, làm nũng các thứ.
“Anh Tiêu, nóng quá, người ta không ăn được.” Mạc Ninh Thanh nhíu mày, mang dáng vẻ của bệnh mỹ nhân.
“Tôi thổi cho cô.”
An Đình Đình và Mặc Diệu Dương đứng ở một bên, nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn thấy tất cả.