CHƯƠNG 233: TỪ BỎ NHÀ NHỎ CHĂM SÓC NHÀ LỚN
Sáng sớm hôm sau.
An Đình Đình bị mẹ Dung gọi dậy sớm.
“Ai, mợ hai, sao mợ lại ngủ trong phòng khách? Cả đêm thế này, nếu bị lạnh thì làm sao?” Mẹ Dung vô cùng đau lòng, không biết là nên đắp chăn cho An Đình Đình, hay là nên gọi cô dậy, kêu cô về phòng ngủ.
An Đình Đình dụi mắt nhập nhèm, nhìn sắc trời bên ngoài.
Trời sắp sáng, cô ngủ thiếp đi lúc nào?
“Diệu Dương đâu? Anh ấy cả đêm cũng không về sao?” An Đình Đình nói xong, ánh mắt bèn bắt đầu nhìn một vòng trong phòng.
Mẹ Dung nói: “Cậu hai không về. Mấy ngày nay, cậu hai rất bận, mợ cũng biết mà. Nếu không, mợ gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Ừ, được.” Trong lòng An Đình Đình, nói không loạn chút nào, đó nhất định là giả.
Ngày mai, chính là ngày tổ chức hôn lễ. Nếu lúc này, nam chủ nhân đột nhiên biến mất, chuyện này không phải chuyện đùa.
Quay về phòng, chuyện đầu tiên An Đình Đình làm chính là gọi điện thoại cho Mặc Diệu Dương, lại vẫn là trạng thái tắt máy.
An Đình Đình có chút đứng ngồi không yên, không biết mình rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?
Anh có phải ở cùng bạn lúc nhỏ không, quá bận, cho nên không quay về. Điện thoại lại vừa khéo hết pin. An Đình Đình thử tìm đủ loại lý do cho anh, nhưng mỗi một lý do, nhìn như rất bình thường hợp lý, cuối cùng lại vẫn không thể khiến cô yên lòng.
Cô không gọi điện cho Tiêu Quân, cứ cảm thấy mình ba lần bốn lượt tìm anh không tốt lắm. Cho nên, điện thoại được kết nối bên phía Quý Đình Kiêu.
“Ừ, chuyện gì, nói đi.” Rõ ràng, đối phương dường như còn đang trong giấc mộng.
An Đình Đình có chút ngại ngùng, hỏi: “Đình Kiêu, Diệu Dương có ở chỗ anh không?”
“Không có.” Giọng Quý Đình Kiêu rất lạnh nhạt.
“…Ừm.” Trong giọng nói An Đình Đình có chút thất vọng: “Vậy… anh biết anh ấy ở đâu không?”
“…” Người bên đầu kia điện thoại im lặng một chút, nói: “Diệu Dương tối qua không về?”
“Đúng vậy!” An Đình Đình nôn nóng gật đầu.
Quý Đình Kiêu nói vậy, cũng chính là nói, anh không biết chuyện Mặc Diệu Dương không về. An Đình Đình nghe vậy, trong lòng lại càng lo lắng.
“Đình Kiêu, Diệu Dương hẳn không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?” An Đình Đình vô cùng lo lắng, giọng nói cũng có chút biến đổi.
Quý Đình Kiêu trầm giọng, nói: “Đình Đình, cô đừng lo lắng. Tình huống mất liên lạc như vậy, trước đây cũng từng có. Nhưng mà, tin tôi, Diệu Dương sẽ không xảy ra chuyện. Cô cũng phải tin anh ấy. Còn nữa, ngày mai chính là ngày kết hôn của hai người, chuyện lớn, anh ấy cũng sẽ kịp quay về.”
“Thật sao?” An Đình Đình trước giờ chưa từng cảm thấy, mình lại sẽ có lúc yếu đuối như vậy.
“Thật, tin Diệu Dương!”
Cúp điện thoại, tâm trạng của An Đình Đình có chút tốt hơn.
Đúng vậy, bất kỳ ai cô cũng có thể không tin, nhưng nhất định phải tin Mặc Diệu Dương.
Anh là một người cường đại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện? Hơn nữa, trước đây lúc họ liên lạc không nhiều, anh cũng từng có lúc không quay về, tại sao bây giờ lại đứng ngồi không yên chứ.
An Đình Đình ổn định tâm trạng bản thân, ép mình bình tĩnh lại, không sao, đều là tự dọa bản thân.
Đầu bên này, An Đình Đình luôn trong quá trình an ủi bản thân. Mà cô và Mặc Diệu Dương, vẫn không liên lạc. Cho dù bên ngoài cô biểu hiện dáng vẻ không quan tâm, nói nói cười cười với người xung quanh, nhưng Mạc Ninh Thanh vẫn nhìn ra.
Trong phòng, Mạc Ninh Thanh hỏi tình huống, cũng cảm thấy, chuyện này xảy ra quá kỳ lạ.
“Ninh Thanh, trong lòng mình… mặc dù, mình cũng không hi vọng anh ấy có chuyện. Nhưng mà, vẫn cảm thấy không an tâm, mình cũng không biết nên làm thế nào.”
An Đình Đình ôm ngực, mày chíu chặt.
Mạc Ninh Thanh suy nghĩ một lát, nói: “Đình Đình, mình cảm thấy Quý Đình Kiêu nói rất có lý. Cậu hai Mặc để tâm cậu như vậy, càng để tâm hôn lễ ngày mai, mình nghĩ, bất kể xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng sẽ kịp quay về. Tin mình, điều mình muốn nói giống với Quý Đình Kiêu, cậu nhất định phải tin tưởng anh ấy.”
An Đình Đình chỉ có thể gật đầu.
Xem ra, điều duy nhất có thể làm, chính là đợi.
Đợi ngày mai đến, đợi Mặc Diệu Dương quay về. Mặc dù, thời khắc chờ đợi rất giày vò, cũng rất khiến người ta bất lực. Nhưng trước mắt, cũng chỉ có cách này.
Đêm đó, Mặc Diệu Dương vẫn không quay về. An Đình Đình tìm tất cả các phương thức có thể liên lạc với anh, đều trong trạng thái mất liên lạc.
Cô ngủ rất trằn trọc, cứ cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy ra.
Sáng hôm sau, đã có quan khách lục tục tới. Vì tiệc cưới cử hành vào chiều tối, cùng với tiệc tối, vì vậy, lúc này cũng không quá đông người.
An Đình Đình là nhân vật nữ chính của hôn lễ, đương nhiên phải đi tiếp khách.
Hà Diễm Linh bỗng nhiên nói: “Ủa, Đình Đình à, sao không thấy bóng dáng Diệu Dương đâu?”
Tiếp đó, Lý Tú Liên cũng nghi hoặc theo: “Đúng vậy, hình như mấy ngày nay tôi cũng không nhìn thấy nó đâu.”
An Đình Đình trái tin run rẩy, nhưng trên mặt lại vẫn cười nhàn nhạt, nói: “Diệu Dương mấy ngày nay cũng quá bận, anh ấy nói với con rồi, hôm nay bất kể thế nào cũng kịp quay về.”
“Ai ui! Cậu hai nhà chúng ta đó, thật sự là người cuồng công việc, con xem xem, hôm nay là ngày kết hôn của nó, ngày quan trọng như vậy, nó vẫn bận kiếm tiền.”
Hà Tú Liên nói rồi, che miệng cười khúc khích.
Có khách tiếp lời: “Cậu hai ở giới kinh doanh là người cực kỳ có đầu óc, việc công quấn lấy thân cũng bình thường mà.”
“Bận thì bận, nhưng nào có ai đặt vợ chưa cưới của mình sang một bên, huống chi còn là ngày kết hôn của mình.” Câu này của Hà Tú Liên đâm thẳng vào lỗ tai An Đình Đình.
An Đình Đình ban đầu còn tò mò, làm một trưởng bối, Hà Tú Liên hôm nay nói vậy trước mặt mọi người, vốn chính là không thỏa đáng. Mà bà ta, hôm nay lại nói ra, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy không thể hiểu nổi.
Chỉ là muốn khiến An Đình Đình khó xử, không có đường lui mà thôi.
An Đình Đình ngẩng đầu, không biểu cảm liếc nhìn Hà Tú Liên. Lúc cô nhìn thấy Mặc Diệu Lương đứng cạnh Hà Tú Liên, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.
Mẹ con giương buồm ra trận , khó trách lại nói ra lời như vậy, thì ra là có người chỉ dạy.
Trong lòng cô khinh thường, nhưng trên mặt lại vẫn rất tự nhiên nói: “Còn không phải sao, Diệu Dương tuổi còn trẻ, đã phải quản lý nhà tổ nhà họ Mặc rộng lớn, kinh doanh trải khắp nam bắc, cũng là bình thường. Trọng trách này, không phải một người bình thường có thể gánh vác được. Anh ấy thường nói với con, anh là người đàn ông không quan tâm đến gia đình.
Haha, gia đình mà anh ấy không quan tâm là chỉ gia đình nhỏ của con và anh ấy. Thứ mà anh ấy phải quan tâm là gia đình lớn nhà họ Mặc, không còn cách nào, đàn ông thành đại sự, thì phải hi sinh như vậy, nếu không, lấy đâu ra huy hoàng của nhà họ Mặc chứ.”
Một lời nói, nói đến mức khiến mặt mũi đám người Hà Tú Liên quẫn bách.