An Đình Đình vừa đi vào phòng khác, đã cảm thấy hôm nay bầu không khí trong nhà không giống với bình thường
Trước đây, mỗi lần cô tan làm về nhà, Mặc Diệu Phong sẽ lập tức chạy ra. Nhưng hôm nay….
Vẻ mặt của quản gia cũng rất nghiêm túc, sải bước đi tới: “Mợ chủ.”
Sau đó, không đợi An Đình Đình lên tiếng, lại nói với Tiêu Quân: “Anh Tiêu, cậu hai đang ở phòng sách.”
“Ừ” Tiêu Quân gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn An Đình Đình, gật đầu bảo cô cùng đi, sau đó quay người đi lên phòng sách ở trên tầng.
Sự nghi ngờ trong lòng An Đình Đình lại lớn lên, ngay cả phòng sách của Mặc Diệu Dương Tiêu Quân cũng biết, hơn nữa cảm giác phương hướng rất quen thuộc, có lẽ trước đây anh ta thường xuyên đến đây.
Đẩy cửa phòng sách ra, quả nhiên Mặc Diệu Dương ở bên trong.
Ngoài Mặc Diệu Dương còn có những người nữa, đều là những người tài, vô cùng cao quý.
An Đình Đình nhớ, mấy người này cô đã từng gặp, chính là những người bạn chơi từ nhỏ lân trước đến tìm Mặc Diệu Dương. Lẽ nào….cô nhìn Tiêu Quân, sẽ nào anh ta cũng là bạn chơi từ nhỏ của Mặc Diệu Dương? Đang suy nghĩ, Mặc Diệu Dương đặt những thứ trong tay xuống, đi về phía cô.
Anh đứng trước mặt cô, đưa tay ra, vuốt má cô như chốn không người: “Có bị thương ở đâu không?”
Những nghi ngờ trong lòng An Đình Đình thật sự quá nhiêu, đương nhiên, càng thêm kinh ngạc. Khóe miệng cô khẽ động,
nhưng cuối cũng vẫn không nói được lời nào.
“Cô ấy sẽ bị thương sao? Có một khuôn mặt quyến rũ người khác như vậy, tôi phải nhìn cô ấy thật kỹ, là anh em tốt của cậu
Tiêu Quân, trên mặt đã bị thương.”
Người đang nói không phải là ai khác, chính là người nói chuyện quái gở lần trước, một người đàn ông trông còn xinh đẹp hơn phụ nữ. Sự thù địch của người đàn ông này đối với cô, dường như không chỉ có ngày một ngày hai.
An Đình Đình không kiêm chế được nheo mắt nhìn anh ta. Anh ta vẫn giống với lân trước, vẻ mặt giống như có ai nợ anh ta một khoản tiền lớn vậy, ánh mắt tức giận nhìn lại cô.
Lúc này Mặc Diệu Dương mới quay đầu lại, nhìn Tiêu Quân nói: “Cậu đi xuống tầng tìm Ly, kêu cô ấy xử lý vết thương cho.”
“Được.” Tiêu Quân gật đầu, lúc rời đi còn đặc biệt nhìn An Đình Đình.
“Những người trước đây từng đối tốt với cậu bị thương, cậu lại an ủi một người không giống như có chuyện gì, tôi cũng phục
cậu rồi.” Người đàn ông xinh đẹp kia không quên mỉa mai một câu.
An Đình Đình khẽ cau mày. Nói thật, nếu như người đàn ông đáng chết không phải là bạn từ thủa nhỏ của Mặc Diệu Dương, cô nhất định sẽ xông đến xé rách cái miệng của anh ta ra. Mặc Diệu Dương dịu dàng nhìn cô, đưa tay ra, khẽ xoa hai má non nớt của cô, sau đó nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Đừng chấp với anh ta.”
An Đình Đình “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Em đi xem Diệu Phong.”
“Đi đi.” Lần này, Mặc Diệu Dương không ăn giấm chua giống như bình thường, vẻ mặt vẫn như thường, khẽ gật đầu.
An Đình Đình quay người rời đi.
Lúc cô đóng cửa phòng sách, cô lại nghe thấy những lời chế nhạo của người đàn ông xinh đẹp kia.
“Hừ…nhìn cái đức hạnh của cô ta….”
Những lời tiếp theo, An Đình Đình không nghe thấy, bởi vì cô đã đóng cửa lại.
Phòng y tế ở biết thự Thủy Mặc, Ly và một y tá khác đang khử trùng những vết xước ở trên người và trên mặt Tiêu Quân.
An Đình Đình đi vào, cười với Ly: “Không nghiêm trọng chứ?”
Ly nói: “Mợ chủ, không có vấn đề gì, chỉ bị xước da một chút, chỉ cần khử trùng để tránh bị nhiễm khuẩn là được.”
An Đình Đình gật đầu, lúc này mới yên tâm.
Rất nhanh, vết thương đã được xử lý xong, Anh Đình Đình và Tiêu Quân rời khỏi phòng y tế.
Sân của biệt thự Thủy Mặc rất rộng, chỉ là cỏ, cây, vườn hoa, v.v… chiếm không ít diện tích. Lúc này, trên con đường nhỏ, quanh co lát đá cuội, hai bên là những cây to, tán lá rậm rạp. Gió mát lạnh như nước, xuyên qua những chiếc lá cây đang đung đưa, lướt nhẹ qua mặt.
Trên cột đèn màu trắng sữa hai bên đường, những quầng sáng màu cam treo lơ lửng, đem bóng của An Đình Đình và Tiêu
Quân đẩy dài, kéo xa.
Cuối cùng, An Đình Đình cũng không kiêm chế được những nghi ngờ trong lòng mình nữa, dừng lại, lên tiếng hỏi: “Tiêu Quân.”
“Đình Đình.” Tiêu Quân cũng dừng lại.
An Đình Đình không nói nữa, cô ngửa mặt lên, trong mắt có sự mong chờ, nhìn vào khuôn mặt mặc dù bị thương nhưng vẫn
đẹp trai của người đàn ông.
Cuối cùng, Tiêu Quân thở dài, gật đầu nói: “Không sai, tôi và cậu hai quả thực là bạn từ nhỏ.”
Điều này, An Đình Đình đã không còn cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì lúc nãy cô cũng đã có nghi ngờ này. Chỉ là….
Tiêu Quân lại nói: “Lúc nhỏ, nhóm bạn từ nhỏ của chúng tôi đều rất ủng hộ cậu hai. Cậu ấy rất thông minh, có năng lực lãnh đạo người khác.”
An Đình Đình gật đầu, điều này cô cũng không hề phủ nhận.
Mặc Diệu Dương quả thật rất biết nhìn xa trông rộng, chỉ số thông minh vượt trội. Hơn nữa, những việc anh làm mang đến cho người khác một cảm giác mạnh mẽ, quyết đoán. Một người như vậy, cho dù ở đâu cũng sẽ tỏa sáng, trở thành người lãnh đạo của cả đội.
“Thực ra, tôi không phải là người nhà họ Tiêu.” Tiêu Quân nói.
An Đình Đình vô cùng ngạc nhiên. Chuyện này, đối với cô mà nói quả thật là sét đánh ngang tai.
“Vậy thân phận thật sự của anh là?”
Tiêu Quân cười, lắc đầu nói: “Thân phận thật sự của tôi thực ra không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ tôi làm như vậy
đều là vì giúp Diệu Dương.”
An Đình Đình rất rối rắm và mơ hồ, suy nghĩ một lúc, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, chuyện này khiến cô vô cùng kinh ngạc, nhưng vì chuyện này quá quan trọng nên có chút không dám nghĩ tới.
“Ý anh là…“An Đình Đình nhướng mày, ngừng nói.
Vẻ mặt Tiêu Quân trở nên nặng nề, gật đầu: “Đúng vậy. Nhóm người chơi từ nhỏ của chúng tôi tận mắt chứng kiến sự thay đổi to lớn của nhà họ Mặc, cũng tận mắt chứng kiến cảnh ngộ của Diệu Phong và Diệu Dương. Tôi tin cô cũng biết một chút nội tình, không sai, mẹ ruột của bọn họ bị Quan Chi Thu hại chết!
Từ nhỏ Diệu Dương đã thề, nhất định phải báo thù cho mẹ mình. Chỉ tiếc là năm đó cậu ấy còn trẻ, không có cách nào phát huy bản lĩnh của mình. Nhưng khi cậu ấy trưởng thành, có thế lực nhất định, quyền lực của nhà họ Mặc đã dần rơi vào tay của Quan Chi Thu. Mà mối quan hệ giữa bà ta với những người có quyền thế, quý tộc ở thành phố G cũng không đơn giản, cộng thêm bằng chứng lúc đó đã bị người khác phá hủy, vì vậy chuyện này rất khó tiến hành.”
Sau khi An Đình Đình nghe xong, cả người giống như hoàn toàn được giác ngộ.
Chả trách Mặc Diệu Dương và anh trai ngốc nghếch vẫn luôn sống dựa vào nhau, chả trách anh ta luôn ít nói, nội tâm và bình tĩnh. Gánh mốt mối thù bằng máu sâu đậm, nhưng lại không có cách nào để báo thù, làm sao mới có thể khiến một người đàn ông muốn đội trời đạp đất có thể trở nên vui vẻ, hạnh phúc.
Nhưng, có một điểm, An Đình vẫn chưa hiểu, cô vừa nghĩ đến liên hỏi.
“Vậy tại sao….các anh lại muốn che giấu mối quan hệ của các anh với tôi?” Cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng bọn họ chỉ là trên chuyện làm ăn có qua lại với nhau.
Tiêu Quân cười nói: “Cô cũng không hỏi, chúng tôi cũng không tiện nói thẳng, sẽ tỏ ra rất bất ngờ.”
Vậy là, nếu như ai trong số họ đột nhiên nói với cô chuyện này, chắc chắn cô sẽ cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô.