Mạnh Yến San nghe vậy, sợ hãi.
“Đình Đình, em nói bậy gì đó? Sao mọi người lại có suy nghĩ đó chứ!”
An Đình Đình khép mi, miệng tự trách.”Thật ra em có thể hiểu cho mọi người. Dù sao, em bị Tang Nham bắt lại mấy ngày, ai biết có bị bọn họ tẩy não gì hay không.”
Mạnh Yến San thật sự hết cách rồi. An Đình Đình sao lại có ý nghĩ như vậy chứ. Cô ta lo lắng vẫy tay, nói: “Không phải không phải, Đình Đình, em thật sự hiểu lầm mọi người. Sao mọi người có thể hoài nghi em? Thật ra là.”
“San!” Đột nhiên tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng pha chút lười biếng của Mặc Diệu Dương, cắt ngang lời cô ta.
Mạnh Yến San giật mình, đúng lúc im miệng.
Mặc Diệu Dương nhíu mày, mặt bình thản không hờn giận, đi về phía các cô. Sau khi đến gần, đầu tiên là ôm An Đình Đình vào lòng, rồi nói với Mạnh Yến San: “Cô về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được rồi.” Mạnh Yến San không suy nghĩ nhiều đồng ý. Nếu ở lại, chắc chắn sẽ bị An Đình Đình hỏi rõ mấy chuyện muốn giấu.
Mạnh Yến San đứng dậy, gật đầu với An Đình Đình, không để ý tiếng cô la, đi thẳng về phòng mình.
Trong lòng An Đình Đình thật sự rất thất vọng.
Vất vả lắm Mạnh Yến San mới sắp nói ra. Trong lòng thật không thoải mái.
An Đình Đình nhíu mi, mắt hờn dỗi nhìn Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương vẫn là dáng vẻ dịu dàng như trước, ôm lấy eo cô, nói: “Bé cưng, em dậy lúc nào? Anh đều không biết. A… Có thể là mấy ngày nay anh quá mệt mỏi, đều không phát hiện mình ngủ say như vậy. Thật xin lỗi, bé cưng, anh sai rồi, lần sau nhất định chú ý.”
Người đàn ông này, đúng là rất giỏi mưu kế.
Rõ ràng biết cô đang giận, cũng biết rõ cô chắc chắn đau lòng anh, cho nên anh liền cố ý nói như vậy. Được rồi. An Đình Đình thừa nhận, cô mềm lòng.
Vì vậy, cứ như vậy bị anh ôm lấy bả vai, trở về phòng.
Vừa mới nằm xuống, trong lòng lại muốn biết đáp án. Giác quan thứ sáu nói cho cô, phương diện này nhất định có chuyện gì. Nối mọi chuyện lại suy nghĩ. Hôm nay lúc bọn họ trở về, sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm túc.
Đến cùng là có chuyện gì? Vì cái gì không thể nói cho cô nghe!
Thật sự là không nhịn được. An Đình Đình nghiêng người, đối mặt với Diệu Dương. Một cánh tay giơ lên gác lên đầu, hỏi: “Diệu Dương, rốt cuộc là chuyện gì.”
“Bé cưng, đọc full cô dâu bị chiếm đoạt full tại truyen.one, có thể có chuyện gì chứ? Không phải là vì chuyện Lâm Tiêu Tương sao.” Mặc Diệu Dương vẫn không tính nói cho cô.
An Đình Đình thật sự giận. Cô cắn cắn môi, nói: “Chúng ta không phải đã hứa sao, hai người có chuyện gì, cũng không thể giấu diếm lừa gạt đối phương.”
“Bé cưng, anh không có lừa gạt em nha.” Mặc Diệu Dương tiếp tục giả bộ vô tội!
“Nhưng anh giấu em!” An Đình Đình không nhún nhường.
“. . . . . .” Mặc Diệu Dương im lặng. Anh thật không ngờ, miệng An Đình Đình lại sắc bén như vậy. Còn có, anh thật sự đã đồng ý với cô, dù xảy ra chuyện gì, hay là bản thân quyết định cái gì, đều phải nói cô nghe.
Nghĩ một lát, anh nói: “Bé cưng, em phải biết là, mục đích thật sự anh giấu em… Thật ra là sợ em lo lắng. Dù sao, thân thể em bây giờ không giống trước.”
“Nhưng anh biết không, anh không nói, mới làm em lo lắng. Bởi vì em luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, tệ hại nhất.”
An Đình Đình nói cũng là sự thật.
Phụ nữ đa phần đều như vậy, dễ dàng suy nghĩ miên man nhất, tự mình dọa mình.
Mặc Diệu Dương nghĩ ngợi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Lỡ đâu vợ nghĩ đến điên, hiệu quả của chuyện này không phải phản tác dụng sao.
Anh vươn hai tay, ôm người cô lại, để cô rúc vào lòng mình: “Bé cưng, thật xin lỗi! Là anh lo lắng không toàn diện, hại em lo lắng, hại em suy nghĩ miên man. Anh thật là đáng chết, cảm xúc của em bây giờ không giống với người bình thường, anh lại sơ sót.”
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
**********
Thật ra sao anh lại sơ sót chứ. Anh thật sự là vì lo lắng thân thể cô bây giờ không giống người bình thường, cho nên mới tính giấu. Nhưng không ngờ, giác quan thứ sáu của phụ nữ lại chuẩn như vậy.
An Đình Đình không nói gì, chỉ mở to hai mắt ngấn lệ, không nhúc nhích nhìn anh.
Mặc Diệu Dương thật sự không có cách, hoàn toàn chịu thua đôi mắt thuần khiết này. Anh nói: “Bọn anh thật sự gặp qua Tang Nham, cũng biết an nguy lúc này của anh cả Diệu Phong. Anh ấy tốt lắm, Tang Nham không khó xử anh ấy.”
An Đình Đình giật mình. Thật là có liên quan đến anh cả Diệu Phong.
Cô lo lắng thúc giục nói: “Vậy… Sau đó thì sao?”
“Bọn anh muốn trao đổi với anh ta, dùng lợi thế nào đó đổi người. Vốn dĩ nghĩ, quan hệ của anh ta với Mặc Cảnh Sơn, Quan Bá Thiên rất thân thiết, tính dùng Lâm Tiêu Tương trao đổi với anh ta. Cứ như vậy, anh ta có được Lâm Tiêu Tương, đưa về lại cho Mặc Cảnh Thiên, dù là ông tư Mặc hay là Quan Bá Thiên, đều sẽ nhớ nhâm tình này này của anh ta.
Chỉ là, Tang Nham căn bản không coi trọng giá trị của Lâm Tiêu Tương. Nói cách khác, cả đồng bọn là Mặc Cảnh Sơn, Quan Bá Thiên, anh ta đều không quan tâm. Đủ thấy, tính cách Tang Nham vẫn rất điên cuồng, làm việc không suy nghĩ!”
An Đình Đình trừng mắt. Ngẫm lại ý trong câu nói của anh.
Hồi lâu, cô mới nặng nề nói: “Lợi thế Tang Nham muốn trao đổi là em? Đúng hay không!”
Mặc Diệu Dương cũng không ngạc nhiên An Đình Đình có thể đoán được điều này. Cô luôn rất thông minh, nghĩ liền biết. Anh gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
An Đình Đình biết mục đích của Tang Nham. Mặc Diệu Dương cũng biết, không chỉ Mặc Diệu Dương biết, ngay cả bọn Tiêu Quân cũng biết.
Người, nhất định không thể trao đổi đi. Trời biết, lúc này thật vất vả trốn ra, kết cục nếu lại rơi vào tay bọn họ sẽ là cái gì.
Nhưng, sao An Đình Đình có thể làm được đâu, bỏ mặc Mặc Diệu Phong ở trong tay Tang Nham, mình ở đây không hỏi đến. Chính cô cũng không thể vượt qua chính mình.
Do dự một lát, cô nói: “Diệu Dương, nếu không như vậy đi. Mọi người hẹn Tang Nham, mang theo em, để anh ta mang anh cả Diệu Phong. Chúng ta làm bộ trao đổi người với anh ta, nhưng thật ra…”
“Không được!” Mặc Diệu Dương không hề nghĩ ngợi, thậm chí không có hứng thú nghe cô nói xong, liền không do dự từ chối.
“Vì cái gì?” An Đình Đình nóng nảy, cô ngồi dậy từ trong lòng anh, nói: “Chúng ta cũng không phải thật sự trao đổi với anh ta, chỉ là lừa anh ta một chút.”
“Bé cưng, em nghĩ quá đơn giản. Tang Nham cũng không phải kẻ ngốc, anh ta sao lại không đề phòng chúng ta?”