CHƯƠNG 191: TỘI ÁC GIẾT MẸ
Quan Chi Thu chợt ngừng la thét, cô ta tức giận trừng mắt nhìn An Đình Đình, đôi mắt cô ta đỏ ngầu đến đáng sợ, vằn vện đầy tia máu. Đột nhiên cô ta gắt gỏng: “Là cô, tất cả đều là vì cô, tôi phải liều với cô.”
Vừa mới nói dứt lời, bà ta đã nhào về phía An Đình Đình như một con chó điên.
Không ngờ rằng bà ta lại cắn thật. Với tốc độ nhanh nhất, thậm chí Mặc Diệu Dương và Mạnh Yến San cũng không thể ngờ đến, rồi cắn thật mạnh vào cánh tay của An Đình Đình.
An Đình Đình thét lên, cánh tay cô đau tấy.
Mặc Diệu Dương nắm lấy tóc cô ta rồi xách ra như xách một chú gà con, anh ném bà ta ra sau lưng, gương mặt không hề bộc lộ ra một chút cảm xúc nào cả.
“Á…” Quan Chi Thu thét lên, bà ta tông sầm vào chiếc bàn, khiến cho những món đồ thủy tinh rơi xuống mặt đất, kêu loảng xoảng không ngừng.
“Chi Thu.” Mặc Chấn Ngôn thét lớn, anh lao về phía cô ta.
Hai người ôm nhau khăng khít.
Quan Chi Thu bị ngã khá nặng. Vầng trán của cô ta ứa máu, tóc tai rối bù, trông có vẻ thảm thương vô cùng. Bà ta túm chặt lấy Mặc Chấn Ngôn như nắm được cọng rơm cứu mạng vậy, luôn miệng cất tiếng khóc oán hờn thảm thiết.
“Anh Ngôn, cứu em…cứu em với…con trai của anh muốn giết em rồi kìa…lần này cậu ta thật sự muốn giết em…”
“Không sao, không sao đâu, em yên tâm, để anh dạy dỗ thằng súc sinh này.”
Vừa mới nói dứt lời, Mặc Chấn Ngôn tức giận ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ông ta sắc lẻm như dao, hằn lên nét oán hận, rồi chém về phía Mặc Diệu Dương.
“Súc sinh không ngờ mày lại dám giết mẹ kế!”
“Ông câm miệng đi!” Mặc Diệu Dương tức giận gầm lên.
Mặc Chấn Ngôn sững sờ.
“Mẹ của tôi họ Tần, tên là Tần Nhan, Là cô chủ của nhà họ Tần ở Giang Nam, Quan Chi Thu là cái thá gì, chỉ là người thứ ba trong bóng tối, tâm địa độc ác, bà ta cũng xứng so bì với mẹ tôi hay sao!”
Mặc Diệu Dương tức giận quát lớn.
Mặc Chấn Ngôn sững sờ một hồi lâu, cuối cùng ông ta chỉ buông tiếng thở dài.
Ông ta lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn: “Ba nợ nần mẹ con con, ba có lỗi với bà ấy, nhưng mà lẽ nào chỉ có một mình đẩy mọi chuyện đi đến nước đường này hay sao?”
Sau khi nói dứt lời, ông ta quay đầu đi, khóc than với Mặc Viên Bằng: “Ba, bây giờ nhà họ Mặc gặp phải cảnh ngộ như thế này, ba đã nhìn thấy chưa, ba đã hài lòng chưa? Thoạt đầu nếu ba không khăng khăng ép con phải cưới Tần Nhan, thì làm sao ra nông nỗi như bây giờ.”
An Đình Đinh cảm thấy tim mình nghẹn lại, không ngờ chuyện này lại có liên quan đến cụ Mặc, nghe lời Mặc Chấn Ngôn nói thì hình như thoạt đầu ông ta cưới Tần Nhan cũng là vì bị ép buộc.
Nếu là thế, hai người hoàn toàn không hề có tình yêu, nhưng bị lại ép kết hôn sinh con, thế thì cũng không thể trách Mặc Chấn Ngôn không yêu bà ấy.
Nhưng mà cô lại cảm thấy dường như chuyện này không phải là thế.
Quả nhiên, Mặc Viên Bằng tức giận quát lớn: “Nghịch tử! Việc đã đến nước này rồi mà còn đổ lỗi cho ba à. Nếu như ban đầu con không đến Giang Nam gặp Tần Nhan, làm cho con bé có bầu rồi hối hận, định vứt bỏ Tần Nhan đi thì làm sao ba lại ép con phải cưới Tần Nhan về kia chứ.
Con thì hay rồi, không hề đả động gì đến những chuyện đồi bại mà mình đã làm, mà còn trách ngược lại ba đã ép con phải cưới Tần Nhan ư? Súc sinh, nghiệt tử…”
Nghe thấy lời trách móc của ông cụ, Mặc Chấn Ngôn lập tức im miệng.
“Đưa đi đi.” Mặc Diệu Dương hờ hững nói.
Anh thật sự không muốn xem tiếp vở kịch rác rưởi này nữa. Ban nãy anh đã kiểm tra vết thương của An Đình Đình một cách kỹ lưỡng, đồng thời còn gọi bác sĩ gia đình đến chăm sóc cho cô ấy, vệ sinh sạch sẽ vết cắn trên cổ tay của An Đình Đình.
Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu ôm nhau khóc ròng.
Cho dù người khác có lôi kéo thế nào thì ông ta vẫn không để cho kẻ khác đụng đến Quan Chi Thu.
“Cút, cút hết đi…” Tôi không cho phép bất kỳ một ai đụng đến Chi Thu…cút hết.”
An Đình Đình ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt!
Không khó để nhận ra rằng ông ta thật sự quan tâm đến Quan Chi Thu, chứ bằng không sẽ không một mắt nhắm một mắt mở khi nhìn thấy bà ta phạm lỗi tày đình như thế này. Hơn nữa, vào giây phút đến bản thân mình còn chưa bảo vệ xong, ông ta vẫn liều mạng bảo vệ bà ta.
Nếu như hai người bọn họ không phạm phải tội ác tày đình thì An Đình Đình vẫn sẽ cảm thấy. Nhưng mà bọn họ đều không phải là thứ gì tốt lành, có chết cũng không đáng tiếc!
Mặc Viên Bằng thở dài, ông cụ đứng dậy, được tâm phúc dìu đi. Lúc đi ngang qua Mặc Diệu Dương, ông cụ nghiêm túc nhìn anh rồi nói: “Cháu xử lý chuyện này đi.”
Mặc Diệu Dương gật đầu.
Sau khi Mặc Viên Bằng đã bỏ đi, An Đình Đình mới hỏi: “Diệu Dương, anh định xử lý bọn họ như thế nào?”
Cô lại nhìn hai người đang ôm nhau trên đất, trừ phi giam giữ bọn họ chúng với nhau, chứ bằng không sẽ không tách nổi hai người bọn họ ra dù chỉ là một chút.
Điều khiến co cảm thấy ngạc nhiên là không ngờ Mặc Diệu Dương lại nhếch môi cười.
Vào lúc này mà không ngờ anh vẫn còn có thể nở nụ cười?
Đến sau này An Đình Đình mới cảm nhận được tâm trạng của Mặc Diệu Dương vào giờ phút này. Đúng là anh rất hận Quan Chi Thu, nhưng anh lại còn hận Mặc Chấn Ngôn hơn, nhưng mà Mặc Chấn Ngôn lại là ba ruột của anh, đây là sự thật mà không ai có thể chối bỏ.
Có thể nhận ra một điều rằng, ba ruột tự tay đâm mình sẽ khiến cho con người nảy sinh ra khoái cảm như thể sắp sụp đổ.
Bởi thế, Mặc Diệu Dương mới bật cười.
Anh hếch cằm lên, nói với hai người đang nhếch nhác trên mặt đất: “Được, tôi đồng ý với ông sẽ không nhốt bà ấy lại, sẽ để cho bà ấy sống trong nhà của họ Mặc.”
Hai người đang ôm nhau nghe anh nói thế, bọn họ đều cảm thấy sững sờ.
Sau khi đưa mắt nhìn nhau, Mặc Chấn Ngôn mới hỏi: “Con nói thật à?”
Mặc Diệu Dương không buồn quan tâm đến ông ta, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Yến San: “Nhưng mà ông phải nhớ, kể từ ngày hôm nay, hai người không còn là chủ nhân của nhà họ Mặc nữa, thậm chí người hầu cũng không bằng.”
Mạnh Yến San đi về phía bọn họ, gương mặt cô khong hề bộc lộ chút cảm xúc nào, cô tóm lấy vai Mặc Chấn Ngôn, dùng võ juto khống chế ông ta ngay lập tức rồi giao lại cho bảo vệ. Rồi sau đó, cô lấy còng ra, thẳng tay đeo vào tay Quan Chi Thu.
Cô xách bà tay lên, ném đến trước mặt Mặc Diệu Dương.
Quan Chi Thu nằm sấp trước mặt Mặc Diệu Dương một cách nhếch nhác, nhưng bà ta vẫn tỏ ra kiêu ngạo, ngẩng cao đầu. Bà ta nở nụ cười vặn vẹo rồi nhìn Mặc Diệu Dương: “Tôi nói cho cậu biết, tôi biết cậu muốn giết tôi từ lâu rồi, nhưng mà không có ích lợi gì đâu, tôi vẫn là người phụ nữ của ba cậu, là mẹ kế của cậu! Mẹ kế cũng là mẹ. Chỉ cần ba cậu còn sống trên đời này thì cậu sẽ không đụng đến tôi được đâu.”
Bà ta đang khiêu khích và uy hiếp anh một cách trắng trợn.
Có lẽ bà ta nói đúng, cũng đã đụng đến điểm yếu của Mặc Diệu Dương, nhưng mà An Đình Đình biết, trước giờ Mặc Diệu Dương không hề sợ bị người khác bàn tán, chỉ anh tin chuyện đó là đúng, cho dù bị người khác khinh bỉ đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ làm.
Quả nhiên, cô nghe thấy Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói.
“Ai bảo tôi không dám giết ông ta!”
Đương nhiên ông ta chính là Mặc Chấn Ngôn.
Anh vừa mới nói dứt lời, câu nói của anh vang vọng khắp bốn bề. Mạnh Yến San và An Đình Đình vẫn bình tĩnh như thường, người sợ hãi khiếp vía nhất lại chính là bản thân Mặc Chấn Ngôn.