CHƯƠNG 457: LỠ CÔ ẤY CHẾT THÌ SAO
Hai mắt Mặc Diệu Dương đầy tơ máu, giọng điệu chém đinh chặt sắt: “Tôi muốn vào bên trong.”
“Bên trong là phòng cấp cứu, người nhà không thể đi vào.”
Trả lời Mặc Diệu Dương vẫn là giọng điệu cứng nhắc ấy. Anh thực sự muốn bùng nổ! “Vậy thì nói cho tôi biết, cô ấy đã vào trong bao lâu rồi? Hả? Từ mười giờ sáng đến ba giờ đêm! Nói cho tôi biết, thời gian dài như vậy, các người đã làm những gì?”
“Các người mà là bác sĩ sao? Mẹ nó, từng người đều là lang băm hết! Hằng năm có không biết bao nhiên phụ nữ sinh con, người nào cũng chỉ mấy tiếng mà thôi. Dựa vào cái gì mà vợ tôi vào trong đó lâu như vậy, rốt cuộc là các người đã làm cái quái gì ở bên trong.”
Trong mắt của Mặc Diệu Dương tràn đầy sự không tin tưởng.
Anh lập tức muốn gọi điện thoại, anh không tin bệnh viện này. Anh muốn đổi bệnh viện cho Long Đình Đình, có thể đi sang nước ngoài cũng được. Dù sao anh cũng có máy bay riêng, chỉ cần xin đường bay là được.
Thật sự anh không dám ở đây chờ đợi thêm nữa, lao tâm lao lực quá độ, không có kết quả!
Nhưng mọi người ở bên cạnh đều khuyên anh: “Bây giờ người phụ nữ có thai thân thể rất suy yếu, không thể chịu được sự giày vò như vậy, chỉ cần động nhẹ cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Lời nói này đã doạ được anh. Thậm chí cả mẹ Dung cũng gia nhập chiến đội thuyết phục anh.
Mặc Diệu Dương không sợ trời không sợ đất, nhưng lần này anh thừa nhận đã bị bọn họ doạ sợ! So với tính mạng của Long Đình Đình thì không có gì quan trọng hơn nữa.
Thế nhưng, hôm nay có như thế nào thì anh cũng nhất định phải đi vào gặp người phụ nữ của mình. Ở ngoài chờ đợi từng phút từng giây giống như đang đối mặt với sự sống chết.
Mặc Diệu Dương dùng quyền lợi và thế lực của mình, buộc bệnh viện mở cửa phòng mổ ra cho anh vào. Đi theo sự chỉ dẫn của y tá, anh tiến hành khử khuẩn toàn cơ thể.
Anh đổi quần áo khác, mang theo mũ trùm đầu, khẩu trang, dùng loại nước rửa tay chuyên dụng để làm sạch ngón tay và móng tay… Sau đó mới đi vào phòng phẫu thuật.
Vào bên trong, anh nhìn thấy Long Đình Đình bị cắm một ống dưỡng khí vào mũi, nằm ở trên bàn mổ, hai chân được giá đỡ nâng lên. Mặt của cô, trắng đến doạ người, tựa như một tờ giấy trắng.
Cho dù Mặc Diệu Dương đang mang khẩu trang, anh vẫn có thể ngửi rõ mùi máu tràn ngập trong không khí. Đáy lòng của người đàn ông, sau khi nhìn thấy cảnh này, run rẩy không ngừng.
Anh đột nhiên nghĩ lại lần đầu tiên gặp cô ở Cục dân chính. Làn da của cô trắng nõn mê người, cười lên vô cùng trong sáng và đáng yêu, một người hoạt bát như thế, bây giờ lại yên lặng nằm ở đây.
Cô đã cùng anh đi qua không biết bao nhiêu khó khăn, gian khổ. Một người phụ nữ làm được như thế, có thể lên trời xuống biển một cách đơn giản, nhưng tại sao bây giờ, cô lại trở nên yếu đuối đến thế!
Trong lòng Mặc Diệu Dương lại một lần nữa hận chính mình. Cũng vì một quyết định sai lầm của anh lúc trước mà đã để xảy ra chuyện như vậy.
Anh nhìn hai cánh tay cô, bên trên bị cắm hai ống tiêm.
Một cái là chất lỏng trong suốt, một cái là huyết tương!
Suốt quãng thời gian vừa rồi, cô đã dùng cái này để duy trì tính mạng sao? Rốt cuộc là cô mất bao nhiêu máu rồi?
Mặc Diệu Dương không dám suy nghĩ tới một chuyện, đó chính là… Lỡ như người phụ nữ này không kiên trì được đến cuối cùng thì sao? Chỉ cần trong lòng thoáng nghĩ tới vấn đề này, anh liền tránh né theo bản năng, trốn tránh nghĩ sang việc khác.
Thật không nghĩ tới, có một ngày mọi người lại chứng kiến được bộ dáng sợ hãi của Mặc Diệu Dương.
Trên kệ đằng kia, những con số liên tục thay đổi, bác sĩ phẫu thuật nói với giọng điệu bình tĩnh, dùng toàn thuật ngữ chuyên môn mà người trong ngành mới hiểu được, y tá bận rộn một bên, toàn bộ phòng phẫu thuật giống như một cuộc chiến.
Chỉ có mình Mặc Diệu Dương đứng đó, luống cuống không biết làm gì! Anh thậm chí còn không dám tiến lên phía trước, không dám lại gần nhìn cô, chạm nhẹ vào cô một cái cũng không dám. Sợ mình động vào sẽ khiến cô bị thương.
Đầu cực kì đau, lòng lại càng đau hơn thế gấp nhiều lần!
Mặc Diệu Dương nghiêng đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài. Anh không thể chờ đợi ở đây thêm một giây phút nào nữa. Cứ nghĩ mình đi vào sẽ giúp đỡ được gì đó nhưng để Đình Đình biết anh vẫn ở bên ngoài chờ cô có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhưng cô cứ mãi ở trong trạng thái hôn mê.
Anh không dám đợi ở đây. Xung quanh đây đều là mùi thuốc sát trùng. Mỗi một phút, mỗi một giây đều đang nhắc nhở anh rằng, đây là phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu! Lỡ như cô không trở ra thì chính là tử vong!
Trong đầu anh bây giờ chỉ có đúng một suy nghĩ, lỡ Đình Đình chết thì anh biết làm sao bây giờ?
Mặc Diệu Dương cuộn tròn ngồi trên ghế chờ bên ngoài hành lang, cứ giữ bộ dáng đó suốt đêm!
Sáng sớm hôm sau, có y tá hốt hoảng chạy đến nói, nhóm máu của cô ở trong kho của bệnh viện không đủ, hiện tại đang kêu gọi mọi người hiến máu.
Khi Mặc Diệu Dương nghe được tin đó, anh không khỏi giật mình.
Thế giới này quá quay cuồng rồi! Thời gian lâu như vậy, kết quả lại thiếu máu.
Bác sĩ lôi suy nghĩ của anh lại: “Mau chóng báo cho người nhà của cô ấy, để họ tới thử máu, chắc chắn có một người cùng nhóm máu với cô ấy.”
Mẹ Dung nghe vậy thì khóc nấc lên: “Làm sao bây giờ? Người nhà của mợ hai ở thành phố C, bây giờ có đi bằng máy bay tới cũng phải mất mấy tiếng!”
Mặc Diệu Dương suýt chút nữa điên rồi!
Anh túm lấy bác sĩ nói: “Nếu trễ mấy tiếng sẽ có hậu quả gì?”
“Mấy tiếng? Ba mươi phút cũng không được!” Bác sĩ vô cùng lo lắng, gọi người đến nói: “Cậu nhanh chóng liên hệ với phóng viên Trần, để anh ta đăng bài, quảng cáo, trong thời gian sớm nhất, phải tìm được tình nguyện viên có nhóm máu Rh-, nhanh lên!”
“Không phải ông bảo nửa tiếng cũng không được sao, sao giờ lại thành một tiếng rồi?” Mặc Diệu Dương thật muốn đánh người.
“Cậu hai, trước mắt máu trong túi vẫn có thể duy trì thêm một chút!”
Mặc Diệu Dương hận nhóm máu của bản thân không thể biến thành nhóm máu Rh- ngay bây giờ, anh đợi không được, chờ cũng không xong…
Cùng lúc đó, đám người Tiêu Quân chạy tới bệnh viện.
Vừa nhìn thấy Tiêu Quân hai mắt Mặc Diệu Dương lập tức sáng lên, kéo anh lại và nói: “Cậu và Đình Đình không phải là anh em ruột sao? Cậu nhóm máu gì? Cô ấy bây giờ đang cần gấp nhóm máu Rh-, nếu còn chậm trễ nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Tiêu Quân cau mày, vẻ mặt thâm trầm: “Diệu Dương, cậu tỉnh táo lại một chút… Nhóm máu của tôi không phải là Rh-!”
“Cậu nói cái gì!” Hai mắt Mặc Diệu Dương trừng lớn, như muốn rớt ra ngoài.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để tìm ra nguồn gốc của những chuyện này, nếu Tiêu Quân cũng không trùng thì chỉ có thể tiếp tục hy vọng vào tình nguyện viên.
Mạc Ninh Thanh cũng nhanh chóng chạy đến, trên mặt đầy sự lo lắng và nước mắt. Lúc nhìn thấy Tiêu Quân, phản ứng đầu tiên của cô là giật mình, đối phương cũng không có phản ứng gì, ánh mắt còn mang theo một tia áy náy.
Ngay lúc mọi người không biết làm thế nào thì đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Lấy máu tôi đi, nhóm máu của tôi là Rh-, nhóm máu Rh-!”