CHƯƠNG 281: ĐƯA AN ĐÌNH ĐÌNH RA NƯỚC NGOÀI
Phòng y tế của nhà tổ nhà họ Mặc.
Đôi mắt nhắm nghiền hơi há ra một đường nhỏ—
An Đình Đình tỉnh lại, rên rỉ một tiếng. Mẹ Dung thấy thế thì vội rót cho cô ly nước.
Một ly nước vào bụng, cảm giác miệng lưỡi khô khốc mới dịu không ít.
“Mợ hai, chúc mừng mợ!” Mẹ Dung không kìm nén được sự vui mừng trên mặt.
“Hửm? Chúc mừng tôi cái gì?” An Đình Đình lờ mờ.
Mẹ Dung vui mừng nói: “Mợ hai, mợ… mợ sắp làm mẹ rồi!”
“Mẹ Dung nói cái gì?” Cả người An Đình Đình ngây ra, chiếc ly trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Thật đó, thật đó, tuyệt đối chính xác. Vừa rồi y tá kiểm tra cho mợ, mợ thật sự mang thai rồi, chúc mừng mợ và cậu hai, đều lên chức rồi, ha ha…” Mẹ Dung nói rồi, đưa tay lau nước mắt hạnh phúc.
An Đình Đình nghe thấy tin mình mang thai.
Ngây ngốc rất lâu, tuy nhiên tâm trạng lúc này cũng rất phức tạp.
Đứa trẻ đến vào lúc này, thời gian thật sự không đúng. Quan hệ hiện nay của cô và Mặc Diệu Dương, cô sao có thể yên tâm sinh đứa trẻ này ra.
Nhưng, đây là đứa con đầu tiên của cô, cô thế nào cũng lỡ bỏ?
Cô càng thêm kiên định, một khi Mặc Diệu Dương biết cô mang thai đứa con này, chỉ có hai lựa chọn. Hoặc cưỡng ép cô phá bỏ, hoặc sinh ra, bị anh giành mất!
Làm như vậy, ngược lại không bằng phá bỏ!
Cô cắn răng, nói với mẹ Dung: “Mẹ Dung, chuyện này giúp tôi giữ bí mật.”
Mẹ Dung đang chìm đắm trong niềm vui, nghe thấy lời An Đình Đình nói thì cả người ngây ra.
An Đình Đình sau đó tìm y tá chẩn đoán cho cô vừa rồi, ở trước bọn họ, căn dặn: “Chuyện này, chỉ có ba người chúng ta biết, không được nói cho người thứ tư biết, đã biết chưa?”
“Điều này…” Hai người kia nhìn nhau.
“Mợ hai, mợ làm gì vậy? Bây giờ mợ và cậu hai… Cậu ấy nếu như biết mợ mang thai con của cậu ấy, còn không phải rất vui mừng sao.” Mẹ Dung khổ tâm nói.
“Mẹ Dung, chuyện này… tôi sau này có cơ hội sẽ giải thích với mẹ Dung. Bây giờ, mẹ Dung nhất định phải nghe tôi, chuyện này, không được để anh ấy biết.”
“Mợ hai, mợ không phải không muốn đứa bé này chứ?” Người nói chuyện chính là y tá.
Cô ta rất hiếu kỳ, các mợ chủ của các nhà khác vừa nghe nói mình mang thai đều vui vẻ, hận không thể để cho tất cả mọi người trên thế giới này đều biết. Bởi vì chỉ có như thế, những đàn ông có phụ nữ bên ngoài mới có thể thu tâm một chút. Nhưng, mợ hai của nhà họ Mặc thì hay rồi, ngược lại không muốn nói chuyện này ra.”
Mẹ Dung nghe rồi, cũng bị dọa sợ, vội nói: “Mợ hai, mợ không thể có suy nghĩ như thế. Tôi ở Thủy Sam Uyển chăm lo mọi việc, là người nhìn cậu hai trưởng thành, đây là đứa con đầu tiên của cậu ấy!”
An Đình Đình da đầu tê dần nói: “Hai người yên tâm, tôi không có nói muốn bỏ đứa bé. Tôi chỉ là muốn… muốn tìm cơ hội, để tôi đích thân nói cho anh ấy biết mà thôi. Nhưng, chuyện này, nhất định phải là tôi chính miệng nói. Hai người hiểu ý của tôi không.”
Như thế mới chặn miệng được mẹ Dung và cô y tá đó.
Thấy bọn họ gật đầu đồng ý, An Đình Đình cũng thở phào.
Cô đưa tay chạm nhẹ trên chiếc bụng nhỏ của mình, trong lòng lặng lẽ nói, bảo bảo, con đừng trách mẹ nhẫn tâm. Con thật sự không nên đến thế giới này…
An Đình Đình được mẹ Dung dìu trở về Thủy Sam Uyển.
Trước khi An Đình Đình ngất đi, đã có người đến Ngô Đồng Uyển thông báo. Nhưng, Mặc Diệu Dương không có qua đó ngay.
An Đình Đình nghe thấy người hầu thì thầm sau lưng, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Kết quả như thế này là tốt nhất! Anh tốt nhất đừng đến, nếu không, cô vẫn sẽ nảy sinh một loại ý nghĩ anh vì bất đắc dĩ mới đối xử với mình như thế. Nhưng hy vọng anh có thể cứ lạnh lùng tàn nhẫn, như thế, cô đi cũng có thể dứt khoát hơn!
Trên ban công của Ngô Đồng Uyển.
Cốc Nhược Lâm dựa vào người đàn ông bên cạnh, gió đêm mát lạnh thổi qua, tâm trạng bỗng rất tốt.
“Diệu Dương, anh thật sự không qua đó xem thử sao?” Cô ta nhẹ nhàng hỏi.
Ánh trăng sáng chiếu lên vóc dáng cường tráng của anh, khiến dáng của anh càng dài ra và đẹp trai. Thần sắc của anh tự mãn, nhàn nhạt nói: “Anh nếu đi thật, em có phải sẽ không vui?”
Cốc Nhược Lâm sững người, sau đó trong lòng liền vui mừng.
Cô ta xoay người, ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt của anh: “Sẽ! Nhưng, em cảm thấy… cô ấy ít nhất cũng yêu anh, hơn nữa bây giờ vẫn là vợ của anh. Ngộ nhỡ cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, mà anh lại không qua đó, như thế sợ rằng không hay lắm!”
Anh có đôi lông mày lạnh lùng, thần sắc lạnh nhạt, nói: “Thủy Sam Uyển có nhiều người hầu như vậy, còn sợ không chăm sóc được một mình cô ấy hay sao? Anh đi hay không đi, đều giống nhau.”
Cốc Nhược Lâm nghe vậy, mắt khẽ đảo. Sau đó, mặt cô ta lộ ra vẻ buồn bã nhàn nhạt, nói: “Anh không đi thì không đi, tôi chỉ sợ… Ngộ nhỡ có người nói đến chuyện này, chắc chắn sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người em.”
“Đẩy lên người em? Tại sao?”
Cốc Nhược Lâm cúi đầu, giọng nói toát ra sự tủi thân nhàn nhạt: “Bởi vì… nếu như không phải bởi vì can thiệp của em, hai người bây giờ vẫn là một gia đình hạnh phúc. Anh là chồng của cô ấy, cô ấy là vợ của anh…”
“Ai dám nói em một chữ ‘không’, anh cho người đấy biết mặt!” Mặc Diệu Dương nói, cánh tay dài ôm lấy eo của cô ta, giọng nói bá đạo không mất đi sự cưng chiều: “Nhà họ Mặc anh nói mới tính, em là người phụ nữ của anh, ai dám nói em một câu không phải chứ?”
Cốc Nhược Lâm thế nào cũng không ngờ, cô ta lại thuận lợi như thế. Điều này khiến cô ta thấy hơi khó tin, vừa vui mừng khi được khen mà đâm ra sợ hãi, trầm mê trong đó.
Cô hai tay vòng qua cổ của anh, môi đôi đỏ mọng hé mở, khiêu gợi: “Diệu Dương…”
Môi của Mặc Diệu Dương cong lên lộ ra nụ cười nhạt như có như không: “Đợi vết thương của em đỡ rồi, trước tiên thương lượng với ông nội, tổ chức bù cho em một hôn lễ khác.”
“Nhưng, ông nội và cô ấy sẽ đồng ý sao?” Cốc Nhược Lâm ngẩng đầu, dựa nhẹ vào trong lòng anh.
“Không đồng ý cũng phải đồng ý.” Giọng của Mặc diệu Dương từ trong lồng truyền ra, lọt vào tai của Cốc Nhược Lâm. Người phụ nữ nép vào trong lòng anh, trái tim đầy mãn nguyện mà nhắm mắt lại.
Đêm mùa thu, gió đêm mát mẻ như nước.
Cốc Nhược Lâm dùng tư thế này, ôm chặt lấy cơ thể của anh. Cơ thể còn vô tình hay hữu ý mà cọ nhẹ.
“Diệu Dương, chúng ta sau khi kết hôn chính thức, anh định xử lý An Đình Đình như thế nào?”
Ánh mắt của anh hơi tối đi, lại nói: “Em muốn xử lý thế nào?”
Cốc Nhược Lâm cắn răng, nói: “Đưa cô ấy ra nước ngoài?”
“Đưa đi đâu?” Giọng của anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt vụt qua tia u ám.
“Xem ý nguyện của cô ấy đi… Em hy vọng, càng xa càng tốt.” Cốc Nhược Lâm nói rồi, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh sẽ không không nỡ đấy chứ?”
Anh cười khẽ, giơ tay vuốt ve gò má của cô ta, nói: “Em cảm thấy anh sẽ không nỡ sao?”