Mục lục
Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 553: NHỮNG HÌNH ẢNH ƯỚT ÁT ĐÁNG SỢ

Long Đình Đình ngủ rất trằn trọc, không yên giấc, đầu cô cứ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không trong trạng thái ngủ sâu, nhưng lại như đang lơ lửng trong mộng.

Cảnh tượng xảy ra ở cầu thang lặp đi lặp lại trong tâm trí cô cả ngàn lần! Mỗi lần đều kết thúc bằng bóng lưng kiên quyết bỏ đi của anh…

Không biết vào đêm thứ mấy, đột nhiên Long Đình Đình nhận được thông báo kết bạn từ một người lạ. Cô mở Messenger ra, nhấn vào đọc tin nhắn, không ngờ lại có hơn chục bức ảnh nóng của một người phụ nữ khoả thân. Mà người ấy lại chính là cô, Long Đình Đình!

Cô sợ đến mức hai tay run rẩy, suýt nữa ngã ngồi xuống đất!

Cô chụp những bức ảnh này khi nào chứ? Chẳng lẽ là lý do tại sao cô bị bắt cóc lần trước? Nhưng rõ ràng sau khi họ chuẩn bị ra tay lại nói với cô rằng đó là một sự hiểu lầm và để cô an toàn ra về mà?

Long Đình Đình cũng biết bây giờ kỹ thuật photoshop rất đỉnh cao. Nhưng… cô nhìn kỹ khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh, đúng là cô rồi. Khuôn mặt đó, cái mũi đó, cái miệng đó, không phải chính là Long Đình Đình cô sao?

Lẽ nào khi cô hôn mê, những người đó đã giở trò? Nhưng người phụ nữ trong hình đang mở mắt, mà vẻ mặt lại rất tỉnh táo, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu uể oải suy sụp nào!

Tại sao… tại sao lại như vậy? Sự thay đổi thời gian này của Mặc Diệu Dương liệu có liên quan đến chuyện này không? Long Đình Đình mang theo tâm trạng bất ổn, lo lắng liên lạc với Mạc Ninh Thanh, gửi những bức ảnh này cho cô ấy rồi nhờ cô ấy xác minh.

Sau khi Mạc Ninh Thanh nhìn thấy ảnh cũng giật mình. Nhưng cô ấy không hỏi những bức ảnh này từ đâu mà có, cô ấy tin bạn mình sẽ không chụp khi không tự nguyện.

“Được rồi Đình Đình, tớ sẽ giám định luôn.” Mạc Ninh Thanh nói.

Bữa ăn sáng ngày hôm sau.

Long Đình Đình ngồi trên chiếc bàn dài, nhìn người đàn ông đối diện đang tao nhã nhai thức ăn, tâm trạng vô cùng phức tạp. Đêm qua Mạc Ninh Thanh nói với cô rằng những bức ảnh đó là thật, hoàn toàn không có dấu vết của photoshop!

Cô suy nghĩ cả đêm, cô có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo những tấm hình này không phải do cô chụp. Vậy tại sao người phụ nữ trong ảnh lại giống cô đến thế? Thậm chí từ ánh mắt và sự quyến rũ cũng giống hệt.

Nếu ai muốn bắt chước thì cũng chỉ có thể bắt chước ngoại hình, ánh mắt và sự quyến rũ là điều không thể bắt chước được. Mà người trong bức ảnh kia, dù cô có nói gì thì đối phương cũng không trả lời tin nhắn, cô thật sự không hiêu người đó muốn gì.

Nếu muốn tiền thì cô có thể cho, bao nhiêu cũng được. Nhưng cô chỉ sợ thứ đối phương muốn không phải tiền, mà là thứ mà Long Đình Đình cô không cho được, ví dụ như… Mặc Diệu Dương!

Bây giờ điều Long Đình Đình quan tâm nhất là Mặc Diệu Dương đã biết đến sự tồn tại của những bức hình này chưa? Nếu biết rồi… đột nhiên một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô, sự thay đổi trong thời gian này của Mặc Diệu Dương có phải là vì những tấm hình này?

Nghĩ đến đây, Long Đình Đình đột nhiên rùng mình.

Làm gì có người đàn ông nào chịu được người phụ nữ của mình khoả thân rồi bị người khác chụp xong bị lộ ra đâu? Đây là một sự thật không thể chấp nhận được đối với bất kỳ người đàn ông nào! Điều này đã thách thức điểm mấu chốt và tôn nghiêm của họ!

“Đình Đình, sức khoẻ vẫn chưa hồi phục à?” Mặc Viên Bằng thấy sắc mặt cô khác thường nên quan tâm hỏi.

Long Đình Đình hoàn hồn, cố nặn ra một nụ cười rồi lắc đầu nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Mặc Viên Bằng gật đầu rồi ân cần nói: “Nghỉ ngơi cho khoẻ.”

“Vâng.” Long Đình Đình nhìn ông đầy biết ơn, cô gật đầu.

Bữa sáng này Long Đình Đình ăn như nhai sáp, cô rời khỏi bàn, đuổi theo Mặc Diệu Dương đang đi ra ngoài.

“Diệu Dương.” Cô khẽ gọi từ sau lưng anh.

Lần này cô học được cách khôn khéo, không đưa tay ra kéo anh nữa. Có lẽ người đàn ông này cháng ghét, phản cảm sự đụng chạm của cô là do có liên quan đến những bức ảnh đó.

Nhưng tại sao cô hoàn toàn không nhớ được mình đã chụp những bức ảnh này trong tình huống nào!

Mặc Diệu Dương dừng bước, anh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng như cô như người xa lạ. Long Đình Đình nhìn sự thờ ơ của anh mà lòng lại đau nhói.

Long Đình Đình khịt mũi nói: “Có phải gần gây đã xảy ra chuyện gì không?”

“Em nói đến chuyện nào?” Mặc Diệu Dương hỏi. Trong lòng anh cũng khẽ run lên, lẽ nào cô đã biết mình bị nhiễm AIDS rồi sao?

Long Đình Đình do dự hồi lâu cuối cùng vẫn kể chuyện những bức ảnh đó cho anh. Có lẽ như vậy cũng tiện nhắc nhở anh, cô là người phụ nữ của anh! Cô bị người khác làm tổn thương, chẳng nhẽ anh có thể thờ ơ?

Mặc Diệu Dương nhíu mày, trong lòng vô cùng chấn động! Thậm chí anh còn muốn tự tay giết chết Mặc Diệu Lương! Anh ta thực sự dùng những bức ảnh đó để đe doạ Đình Đình! Anh nghĩ vậy nên trên mặt cũng hiện lên chút tức giận.

Long Đình Đình nhìn thấy, quả nhiên anh đã biết chuyện này, chẳng trách trong khoảng thời gian này anh lại không cho cô chạm vào. Cô vội nói: “Diệu Dương, anh nhất địn phải tin em, người trong ảnh không phải em! Em cũng không biết vì sao lại…” Cô sốt sắng nói, quên đi sai lầm lần trước, cô lại đưa tay muốn nắm lấy tay anh.

Mặc Diệu Dương đột nhiên né đi, trên mặt lộ vẻ chán ghét, anh lạnh lùng nói: “Em nghĩ mắt tôi mù rồi hả?”

“Anh… anh nói cái gì?” Long Đình Đình sững sờ. Cô nhìn Mặc Diệu Dương với vẻ khó tin.

Mặc Diệu Dương cười khẩy: “Em nói người trong ảnh không phải là em, chẳng nhẽ trên đời còn có người phụ nữ giống hệt em như vậy? Hay là em có chị em sinh đôi? Cho dù là sinh đôi thì bề ngoài cũng vẫn sẽ có vài nét khác nhau. Đình Đình, em thật sự khiến tôi rất thất vọng! Bây giờ còn dám lừa tôi rằng không phải em? Đúng là nực cười!”

Lời nói lạnh lùng và tàn nhẫn, vô tình của anh như vạn mũi tên lạnh băng đâm thẳng vào tim cô. Cô cố gắng hô hấp, thở hổn hển mới có thể giữ cho mình không ngất đi.

Cô lắc đầu: “Diệu Dương, anh không tin em sao?”

“Bức ảnh chính là bằng chứng thép, em bảo tôi phải tin thế nào?” Mặc Diệu Dương nói, đột nhiên anh như nhớ ra điều gì rồi nói thêm: “Trong khoảng thời gian này, ngay cả sự động chạm của em cũng khiến tôi chán ghét, lẽ nào trong lòng em không biết?”

“…” Lòng Long Đình Đình hoảng loạn, quả nhiên đúng như cô dự đoán.

Mặc Diệu Dương đã nhìn thấy những bức ảnh đó từ trước cho nên mới chán ghét cô như thế. Nhưng cho dù những tấm ảnh đó là thật thì chắc chắn anh cũng có thể biết chúng không được chụp dưới tình huống cô tự nguyện chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK