Giơ tay nhìn đồng hồ, đã sắp đến mười giờ, hai vị chủ nhân trẻ tuổi của nhà họ Mặc chắc là đang nghỉ ngơi.
Cô vừa đẩy cửa biệt thự ra thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Mặc Diệu Phong chạy về phía cô, kéo tay cô lẩm bẩm: “Cô gái xinh đẹp, rốt cuộc cô đã đi đâu? Muộn như vậy cũng chưa về, làm tôi lo lắng gân chết!”
“Ách tôi… tôi có một cuộc họp vào buổi tối, nên…” An Đình Đình nhút nhát nhìn Mặc Diệu Dương đang đứng ở giữa phòng khách, thận trọng trả lời Mặc Diệu Phong.
“A, hóa ra là vì bận việc, tôi biết là cô gái xinh đẹp sẽ không vứt bỏ tôi nha.” Mặc Diệu Phong bĩu môi, giống như một đứa trẻ đang làm nũng với người lớn: “Em trai còn nói cô sẽ không trở về nữa, hừ, tôi mới không thèm tin nó!”
“Khục…’ Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng ho một tiếng.
Hai người đứng ở cổng mắt hướng về phía anh, Mặc Diệu Dương nhìn Mặc Diệu Phong, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại không mất đi sự ân cần quan tâm: “anh cả, đã không còn sớm, anh nên đi ngủ đi!”
“Ừm.” Mặc Diệu Phong gật đầu, sau đó lại chớp mắt cười chào tạm biệt An Đình Đình: “Vậy cô gái xinh đẹp, cô phải nghỉ ngơi thật tốt nha, tôi phải về phòng đi ngủ!”
An Đình Đình gật đầu, nói chúc ngủ ngon với Mạc Diệu Phong, sau đó người giúp việc đưa anh ta lên lâu.
Phòng khách lập tức yên tĩnh trở lại, An Đình Đình vẫn đứng ở cửa ra vào, vào không được, không vào cũng không được.
“Nội dung cuộc họp buổi tối là gì?”
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp trong veo của Mặc Diệu Dương vang lên trong căn phòng yên tĩnh giống như âm thanh du dương của đàn Cello.
Nhưng An Đình Đình cũng không có tâm trạng thưởng thức, ngược lại, trái tim của cô đang vì lo lắng mà đã như bị nhấc lên đến cổ họng.
“Tối muộn… buổi tối…” Cô cắn cắn môi, dứt khoát nói: “Buổi tối tôi không có cuộc họp, tôi đi ăn cơm cùng với bạn!”
“Bạn nào?” So với sự lo lắng của An Đình Đình, Mặc Diệu Dương lại càng tỏ ra bình tĩnh. Anh quay người một cách tao nhã, gỡ một chiếc ly trên quầy bar xuống, nhàn nhã rót một ly rượu.
An Đình Đình liếm bờ môi, nói: “Cùng bạn đi ăn đồ nướng!”
“Đồ nướng?” Mặc Diệu Dương nhíu mày.
“Ừm, đồ nướng.” An Đình Đình gật gật đầu.
Mặc Diệu Dương để ly xuống, tiêu sái quay người ngồi xuống ghế salon. Anh ta rõ ràng là một công tử đẹp trai nhà giàu, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác khó tiếp cận, một cảm giác rất nguy hiểm.
Người đàn ông ngồi vắt chéo chân, môi mỏng khẽ mím lại, nhàn nhạt nhìn về phía An Đình Đình.
“Lần sau đừng đi.”
An Đình Đình hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông với ánh mắt nghi ngờ.
Mặc Diệu Dương cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao anh lại nói ra câu này? Chẳng lẽ anh không nên cáu kỉnh hỏi cô vừa rồi vì sao lại nói dối sao? Chẳng lẽ anh không nên hung hăng cảnh cáo cô, không cho cô ăn những đồ ăn vặt kia sao?
Tại sao lời nói đến bên miệng, lại biến thành… sự quan tâm?
Quan tâm? Nực cười! Tại sao anh lại quan tâm đến cô? Một người phụ nữ vì tiền, ngay cả sự tôn nghiêm của mình cũng không cần, làm sao anh có thể quan tâm? Chỉ là anh lo lắng anh cả bị chụp mũ mà thôi! Đúng rồi! Chính là như vậy!
Dùng tiền ‘Mua’ cô vào cửa là muốn cô sống cùng với anh cả, mang đến cho anh ấy cuộc sống vui vẻ. Nếu cô không yêu quý thân thể mình, rất dễ ốm đau bệnh tật, như vậy đối với anh cả không phải là điều tốt.
“Đúng vậy, ăn đồ nướng rất ngon nhưng dễ gây bệnh ung thư, sau này đừng ăn nữa!”
“Ách… oh.” An Đình Đình tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Anh như vậy là đang quan tâm cô sao? Nhưng rõ ràng anh rất ghét cô, hơn nữa ánh mắt của anh, chưa bao giờ nhìn về phía cô.