Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng cử động hàm dưới của mình, thuận theo đó mà nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không dính hạt bụi trần của An Đình Đình.
Lúc này ánh trăng trong sáng như hồ nước mùa xuân chiếu xuống, hơn phân nửa đang chiếu rọi trên da của cô, khiến gương mặt tinh xảo của cô càng trở nên thanh tú động lòng người.
Đôi mắt trong trẻo này mày cho người khác cảm giác không tranh quyền tranh thế, mang theo hương vị cứng cỏi nhưng lại mềm mại.
Không tranh quyền thế?
A! Mặc Diệu Dương cười lạnh trong sự thất vọng đau khổ, nếu như cô ấy thật sự không tranh quyền thế vậy cũng sẽ không đồng ý bị “mua” để tiến vào nhà họ Mặc, chỉ là không biết tại sao trong lòng lại cứ có cảm giác không thoải mái, tâm phiền ý loạn.
Sắc mặt Mặc Diệu Dương âm trâm lạnh lùng nói: “Uống thuốc chưa?”
“Uống thuốc, tôi thì uống thuốc gì chứ, tôi…” Trong đầu An Đình Đình chợt lóe lên một cái, đột nhiên hiểu được anh đang nói cái gì, khuôn mặt nhẹ nhàng thoải mái của cô gái vì vậy mà lại đỏ bừng một mảng.
Cô ngập ngừng một hồi rồi trả lời: “Ừm…à, thì…rồi.”
Thật ra ngày hôm sau tỉnh lại, lúc trên đường đến công ty thì cô cũng đã mua thuốc tránh thai rồi. Chuyện cũng đã xảy ra, có như thế nào cũng phải đối mặt với cuộc sống, cô không học được cái loại muốn sống muốn chết kia.
Phải học cách thương yêu bản thân, đó là điều cơ bản nhất của một người con gái.
“Về đi.” Mặc Diệu Dương nghe vậy cũng đã yên tâm.
Cô nhóc này làm gì cũng không tốt, có mang thai chắc cũng không biết làm gì. Cũng không phải là do anh không phụ trách, mà là dưới tình huống bị bỏ thuốc mà lại sinh ra con thì đứa bé cũng sẽ không khỏe mạnh được.
Anh cả cũng đã thế rồi, nhà họ Mặc không thể xuất hiện chuyện tương tự như vậy được.
An Đình Đình nuốt nước bọt một cái, cực kỳ xấu hổ gật đầu, nhất là khi nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng của Mặc
Diệu Dương Lại giống như lộ ra thân sắc nhắc nhở nhẹ nhàng, cảm giác xấu hổ và giận dữ trong lòng càng nặng hơn.
Cô xoay người, cũng không hề quay đầu lại mà trốn về phòng của mình.
Về đến phòng mới nhớ tới chuyện lúc nãy mà cả hai nói với nhau, chuyện này… nói ra cũng là một chuyện xấu hổ, tốt nhất là không thể để cho người anh trai ngốc kia biết được.
Nhưng nghĩ tới thì trong lòng lại tự nhiên buồn lo vô cớ.
Mặc Diệu Dương lại quan tâm anh trai ngốc của mình như vậy, nhà họ Mặc tại thành phố G lại làm một gia đình hào
môn có mặt mũi, sao anh có thể đem chuyện này tiết lộ ra ngoài được?
Cũng bởi vì nghĩ như vậy nên trong lòng An Đình Đình mới cảm thấy đau khổ…
Trong lúc ngủ, An Đình Đình mơ thấy mình câm trong tay một cây trượng phán quyết đánh kẻ câm đầu hãm hại mình một trận tơi bời, hung hăng măng mấy lời oán hận trong lòng ra khỏi miệng.
Cảm giác cái mũi hơi ngưa ngứa, ngứa đến nỗi khiến người khác không thể ngủ yên được.
An Đình Đình nói mớ một câu: “Đáng ghét, đừng làm phiên tôi!” Sau đó loại xoay người qua tiếp tục đóng vai một nhân vật tàn nhẫn trong giấc mơ.
“Hì hì…cô gái xinh đẹp ơi… dậy thôi…”
Bất thình lình, âm thanh vang bên tài chính là tiếng của anh trai ngốc.
An Đình Đình mở to mắt, cả người nhảy dựng từ trên giường. Nè, xin luôn đó, Đây là phòng của cô, cô còn đang ngủ mà, cô còn đang mặc đồ ngủ, đang ngủ!
A aa a! Anh trai ngốc! Chẳng lẽ ngốc đến nỗi không biết là nam nữ khác biệt hay sao?
“Anh Phong, anh…” An Đình Đình co chân ngồi trên giường, hai tay ôm lấy thân mình, cảm giác vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn Mặc Diệu Phong.
Lúc này Mặc Diệu Phong ăn bận như một đầu bếp, trên lưng đeo tạp dề, một mặt lấy lòng nhìn về phía cô.
“Cô gái xinh đẹp, dậy đi có được không? Hôm nay tôi cố ý làm bữa sáng cho cô đó, cô mau dậy đi, tôi chờ cô xuống phòng ăn rồi cùng nhau ăn.”
Anh trai ngốc có vẻ hơi ngượng ngùng đưa tay gãi đầu một cái, nói xong câu đó thì chạy ra khỏi phòng.
An Đình Đình ngây ngẩn cả người.