CHƯƠNG 650: THIẾU GIA NHÀ GIÀU
Không biết Mặc Diệu Dương nói gì với Mạnh Yến San mà hai người rất nhanh đã cười cười nói nói vui vẻ.
Anh rung đùi, thản nhiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Các người đều rất lễ phép, đều có lễ nghi và quy tắc. Nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà vẫn để tôi đói bụng, đây là việc làm của người có lễ phép và lễ nghi ư?”
Nghe thấy lời này, Cố Minh Vinh hận không thể tát cho Mặc Diệu Dương một cái. Bữa ăn này là Mặc Diệu Dương đặt, trong khi mọi người còn đang đói bụng thì cậu ta đã ăn rồi, vậy mà cậu ta lại nói mọi người không đúng, để cậu ta đói bụng, quả đúng là hình tượng của một cậu thiếu gia nhà giàu điển hình!
“Người còn chưa đến đủ, cậu vội cái gì chứ?”
“Thế các người cứ đợi tiếp đi, tôi ăn trước, bảo phục vụ mang đồ lên đi.” Mặc Diệu Dương nói.
“Diệu Dương, cậu vội cái gì thế? Đang tắc đường mà.” Cận Bắc Xuyên cũng lên tiếng “trách móc”.
Cảnh tượng này sao lại giống như Mặc Diệu Dương đang bị ép đến bữa tiệc này thế? Chuyện quái gì thế này? Rõ ràng người bị “ép” đến là ông ta cơ mà? Cố Minh Vinh cố gắng nhẫn nhịn!
Nhưng mà cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ một điều. Cho dù là giả vờ giả vịt hay là đang diễn kịch, Cố Minh Vinh đều cảm nhận được sự kính trọng của họ, ít nhất họ đã không vạch trần ông ta trước mặt mọi người. Ông ta cũng mơ hồ nhận thấy, nhất định là Cố Thanh Thành đã làm chuyện gì đó ở thành phố G nên mới chọc phải những nhân vật có máu mặt như thế này!
Cụ thể là chuyện gì thì giống như họ nói, Cố Thanh Thành cướp phụ nữ của cậu hai nhà họ Mặc. Cướp thì cướp thôi, cơ mà người phụ nữ có thể bị cướp đi, mấy ai là tốt chứ?
Ngược lại, Mặc Diệu Dương dường như rất quan tâm đến người phụ nữ đó, quyết tâm không giữ thể diện cho ông ta. Mọi sắp xếp hôm nay, đặc biệt là chuyện ở sân bay, chuyện quản gia nhà họ Mặc và cho đến tận lúc này, mọi chuyện nhất định đều do Mặc Diệu Dương bày mưu tính kế hết.
Việc này chứng tỏ điều gì? Rõ ràng là Mặc Diệu Dương hoàn toàn không quan tâm đến mối quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Mặc ở Hải Thành. Trong lòng Mặc Diệu Dương, ngoại trừ nhà họ Mặc, còn lại Mặc Diệu Dương đều không coi ai ra gì.
Cố Minh Vinh chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm mối thù này. Ông ta “hừ” lạnh một tiếng trong lòng, ngày mai nhất định phải đến gặp ông cụ nhà họ Mặc, nói chuyện “Bữa tiệc Hồng Môn” hôm nay lại cho ông ta nghe.
Ngược lại ông ta muốn xem xem, ông cụ Mặc sẽ chỉnh đốn đám người không biết trời cao đất dày này như thế nào!
Lúc này, cửa bị mở ra, một người đàn ông nho nhã, anh tuấn bước vào, ánh mắt ôn hòa còn mang theo cảm giác tôn kính, khí chất toát lên cũng vô cùng cao quý. Anh ta còn mặc một chiếc áo sơ mi công sở màu xanh băng, bộ dạng khiêm tốn, nhã nhặn, khí chất nổi bật khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng sự cao quý toát ra từ người lại vô tình tạo nên một khoảng cách nhất định.
Anh ta vừa đi vào, vừa giơ đồng hồ lên xem: “Ngại quá, chậm mất mười phút. Công việc quả thật quá bận, cứ họp liên tục không dừng.”
Cố Minh Vinh nghe thấy giọng nói này đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Khi ông ta ngẩng đầu lên nhìn, mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, đây là biểu cảm chân thực nhất, ngay đến chính ông ta còn không biết vẻ mặt sửng sốt của mình lúc này!
Lần này, Cố Minh Vinh lại đứng lên trước, ông ta vội vàng rời khỏi vị trí của mình, gấp rút đưa hai tay ra: “Bí thư Hoắc, chào ngài, chào ngài!”
Người đến không ai khác chính là Hoắc Minh Lâu, một nhân vật thân cận bên cạnh Tổng thống. Danh tiếng của nhà họ Hoắc ở Thủ Đô cũng không tầm thường, chỉ có điều anh ta rất kín tiếng, gần như không xuất hiện ở bất cứ bữa tiệc nào, tin đồn ở bên ngoài về anh ta cũng không hề ít.
Cố Minh Vinh có nằm mơ cũng không ngờ, Hoắc Minh Lâu lại cùng một giuộc với đám người Mặc Diệu Dương.
Hoắc Minh Lâu bắt tay với Cố Minh Vinh, cười nhạt, nói: “Hân hạnh, hân hạnh!” Nói xong anh ta quay đầu lại, mặt tỏ vẻ nghi hoặc: “Ngài đây là?”
Quý Đình Kiêu nín cười, giả bộ đến giải vây: “Ngài Cố.”
“Ngài Cố?” Hoắc Minh Lâu nhíu mày.
“Hải Thành, ngài Cố của Hải Thành.” Tiêu Quân nhỏ giọng nhắc nhở.
“Hải… ồ, chào ngài, hân hạnh được gặp mặt.” Hoắc Minh Lâu bày ra bộ dạng rõ ràng là không nhớ ra nhưng lại giả bộ là nhớ ra, nhìn Cố Minh Vinh.
Biểu cảm này thật khiến người ta ngượng ngùng mà!
Nhà họ Cố dù sao cũng được coi là một gia tộc giàu có ở Hải Thành, nhưng người ta lại hoàn toàn không nhớ, thậm chí còn không quen biết. Điều này khiến Cố Minh Vinh cảm thấy vừa lúng túng lại vừa mừng thầm.
Mừng thầm là vì… đây chẳng phải là có quen biết sao!
Thế nhưng, Hoắc Minh Lâu lại là người cao nhất nhưng cũng lạnh lùng nhất trong số mấy người họ. Sau khi nói xong câu “hân hạnh gặp mặt” kia, anh ta bèn bỏ tay ra.
Mặc kệ Cố Minh Vinh vẫn đang tươi cười, vẫn chưa muốn thu tay lại, Hoắc Minh Lâu cũng không quan tâm.
Cùng lúc đó, Tiêu Quân, Quý Đình Kiêu, Vân Lang và Mạnh Yến San đã đồng loạt đứng dậy.
“Anh Minh Lâu…”
“Anh Minh Lâu…”
Lúc này, Mặc Diệu Dương lại nhướn mí mắt lên, mặt tỏ vẻ mất hứng, nhưng Quý Đình Kiêu nháy mắt ra hiệu, thấy vậy anh mới chậm rãi đứng lên, uể oải nói: “Chào anh Lâu.”
Mọi người có mặt trong phòng đều hết lòng nịnh bợ Hoắc Minh Lâu – con người tài giỏi này, chỉ có một mình Mặc Diệu Dương là bày ra dáng vẻ thờ ơ, lười nhác. Nhưng điều khiến Cố Minh Vinh thấy lạ đó là Hoắc Minh Lâu lại không so đo với Mặc Diệu Dương, ngược lại còn cười híp mắt, nói: “Cậu đó, đúng là bị ông Mặc chiều hư mà!”
Giọng điệu giống như anh trai của Mặc Diệu Dương, mang theo sự yêu thương và bất đắc dĩ! Không hề có dáng vẻ nào của người làm quan to chức lớn cả! Ở trước mặt nhiều người như vậy, dường như anh ta chỉ dùng giọng điệu này để nói với Mặc Diệu Dương!
Trái tim Cố Minh Vinh nhảy dựng lên, tên Mặc Diệu Dương này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh chứ!
Hoắc Minh Lâu liếc nhìn mấy người họ, dường như suy nghĩ gì đó, đột nhiên nói: “Đúng rồi, sao Đình Đình vẫn chưa đến?”
Mặc Diệu Dương không trả lời, ngược lại Tiêu Quân lại lên tiếng: “Ồ, Đình Đình bây giờ đang tiến hành công trình Thủy Thượng Lạc Viện ở Hải Thành, cũng rất bận.”
Hoắc Minh Lâu gật đầu, chuyển chủ đề: “Đình Đình quả là một cô gái tốt, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, những cô gái bình thường không cách nào so sánh với cô ấy được. Cô ấy là một người phụ nữ rất có đầu óc, có thể gả được vào nhà họ Mặc, chứng tỏ cô ấy có chỗ hơn người.”
Quý Đình Kiêu và Tiêu Quân đồng loạt gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Trong chốc lát, có người liếc nhìn Cố Minh Vinh. Cố Minh Vinh rất nhanh đã nhận ra, trái tim lập tức trở nên nặng nề, sống lưng cũng lạnh toát.
Quý Đình Kiêu sắp xếp chỗ để mọi người ngồi xuống, anh ta mời Hoắc Minh Lâu đến vị trí chính giữa trước.
Hoắc Minh Lâu tự nhiên, thoải mái ngồi xuống.
Quý Đình Kiêu liếc nhìn Cố Minh Vinh, sau đó lại nhìn Cận Bắc Xuyên, nói: “Như thế này đi, Bắc Xuyên, anh ngồi bên cạnh anh Lâu, tôi muốn ngồi cùng ngài Cố để thắt chặt tình cảm hơn.”
Lời nói trông có vẻ khá khách sáo, nhưng thực tế chính là muốn sắp xếp chỗ ngồi của Cố Minh Vinh ở vị trí thứ ba.