An Đình Đình nghe thấy những lời đó, trái tim liền nhảy lên.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Mặc Diệu Dương, hỏi: “Nếu có thì sao?”
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, môi mỏng khạc ra bốn chữ: “Vì việc nước quên tình nhà!”
Người đàn ông này chính là như vậy, luôn biết bày mưu tính kế, tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta. An Đình Đình rất may mắn vì người đàn ông như vậy lại là chồng của An Đình Đình cô.
“Vậy nếu không có? Bọn họ chỉ muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Mặc thì sao?”
Mặc Diệu Lương trầm mặc một lát, mới hỏi cô: “Em nghĩ thế nào về vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Mặc?”
An Đình Đình buột miệng nói ra: “Có cũng được mà không có cũng được! Nếu như phải là do em làm, em sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nếu nó không phải là của em, em cũng sẽ không đi tranh giành.”
“Rất tốt, bé yêu, suy nghĩ của em cũng giống anh.
“Anh nói thế là sao?”
“Thực ra, nói trắng ra thì anh không nhất thiết muốn có được quyền lực nhà họ Mặc. Lúc trước anh đi tranh giành là vì anh không muốn nó rơi vào trong tay Quan Chi Thu. Quan Chi Thu bị lật đổ, nếu ai muốn nó, chỉ cần người đó có năng lực. Anh rất sẵn sàng nhường cái vị trí này cho họ.”
Khi An Đình Đình nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô có chút lo lắng.
“Bé yêu, em đừng lo lắng, để anh nói xong đã.” Mặc Diệu Dương mỉm cười, dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Anh ta nói: “Nếu đối phương là Mặc Cảnh Sơn, anh tuyệt đối sẽ không giao vị trí đó cho anh ta. Anh ta là người như thế nào, anh không cần nói thì chắc hẳn em cũng rõ.”
Về phần Mặc Diệu Lương, nếu anh ta không dính líu gì đến thế lực ở nước ngoài, anh ta muốn nó, anh hoàn toàn có thể giao nó cho anh ta. Em ba của anh thực sự là một nhân tài hiếm có. Nhà họ Mặc ở trong tay anh ta, chỉ có lợi chứ không có hại.”
“Nhưng mà …” An Đình Đình vẫn có chút lo lắng: “Ngộ nhỡ anh ta quá đa nghi và luôn nghi ngờ rằng anh muốn tranh giành quyền lực lần nữa, vậy phải làm sao? Anh không thể chắc chắn được anh ta sẽ giở thủ đoạn gì với anh để giữ vững vị trí của mình.”
Lời nói đó lại khiến Mặc Diệu Dương buồn cười. Anh ta đưa tay ra bóp lấy gò má trắng nõn của An Đình Đình, nói: “Bé yêu, em thật sự cho rằng đây là một cuộc tranh giành ngai vàng thời cổ đại sao?”
“Một khi anh quyết định nhường ghế cho Diệu Lương, anh chắc chắn sẽ đưa em cao chạy xa bay, đến một nơi không ai biết đến chúng ta, sống một cuộc sống mà em thích, tự do tự tại, không có bất kỳ sự tranh đấu nào.”
“Chúng ta có thể mang theo một khoản tiền, hoặc có thể bắt chước những người bình thường và sống một cuộc sống bình thường. Nhưng điều kiện tiên quyết của hết thảy những điều này là em phải ở bên cạnh anh.”
An Đình Đình nghe thấy vậy thì khuôn mặt nhất thời An Đình Đình đỏ bừng lên, cô rũ mi mắt xuống.
Người đàn ông thuận thế áp lên, hôn liên tiếp lên gương mặt cô.
“Bé yêu, đã mấy ngày rồi… Thật sự chết anh mất.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, tà ác, lại mang theo vẻ gợi cảm, làm cho trái tim của người bị áp chế dưới thân muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông chết tiệc này, lúc nảy nói chuyện nghiêm chỉnh thì chỉ có một nét mặt, vậy mà vào lúc này lại trông khác hẳn đi.
An Đình Đình vừa đáp lại sự nhiệt tình của anh ta vừa tò mò hỏi: “Làm sao anh biết em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường của những người bình thường?”
“Chuyện này … trước tiên anh sẽ không nói cho em biết.”
“…” Thật sự đúng là một người đàn ông hết sức xấu xa.
Một đêm, triền miên dai dẳng…
Mặc Diệu Dương vẫn bận rộn như trước, không đúng, nên nói là còn bận hơn trước.
An Đình Đình cũng hiếm khi tìm thấy được sự yên tĩnh trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ở Thủy Sam Uyển bồi mẹ Dung, chăm sóc Mặc Diệu Phong. Thỉnh thoảng, cô bé Mặc Diệu Tuyết lại lẻn vào.
An Đình Đình có chút tò mò nên hỏi cô bé về tình hình của Sở Huệ Nhu.
Mặc Diệu Tuyết cong môi nói: “Người phụ nữ kia, dù sao em cũng không thích cô ta.”
An Đình Đình cau mày, Sở Huệ Nhu không được lòng nhà họ Mặc như vậy, cô cũng từng nghĩ tới, đa phần là vì Quan Chi Thu.
“Chị Sở có tốt với em không?” An Đình Đình hỏi.
Theo lý mà nói thì với tính cách của cô bé Mặc Diệu Tuyết này thì rất khó bị người khác ghét. Ít nhất, An Đình Đình cảm thấy cô thực sự thích cô gái nhỏ trong sáng và ngây thơ này.
Mặc Diệu Tuyết cau mày nói: “Cũng không hẳn.”
“…” An Đình Đình không biết nên hỏi thế nào. Có thể, thích và không thích, cũng là một loại cảm giác. Không liên quan gì đến việc người này có đối xử tốt với bạn hay không.
“Dù sao thì mẹ em cũng không cho phép em đến quá gần cô ta.” Mặc Diệu Tuyết nói.
An Đình Đình hiểu rồi.
Bà ba Lý Tú Liên thực sự là một người rất thông minh. Lý do tại sao bà ta không cho phép Tuyết Nhi ở quá gần Sở Huệ Nhu có lẽ là vì Quan Chi Thu.
Qủa nhiên, chỉ nghe Mặc Diệu Tuyết nói: “Mẹ em hiếm khi đưa em về nhà tổ. Bà luôn thầm nhấn mạnh rằng, cho dù ở nhà tổ hay ở bên ngoài, cố gắng tránh xa những người ở nhà tổ. Nhưng đôi khi em cảm thấy rất lạ.”
“Có gì kỳ lạ?”
“Trong khi bà ấy không cho phép em đến gần thì có lúc bà ấy lại nịnh bợ bà ta.” Mặc Diệu Tuyết thở dài.
An Đình Đình mỉm cười, cô nắm lấy tay Mặc Diệu Tuyết và nói: “Thực ra, mẹ của em làm điều này là vì tốt cho em.”
Mặc Diệu Tuyết gật đầu: “Tuy rằng em không quá hiểu, nhưng em cũng biết mẹ là vì tốt cho em.”
An Đình Đình thực sự muốn phân tích hết tất cả những mối quan hệ lợi hại trong đó cho cô bé nghe. Tuy nhiên, cô cũng hy vọng rằng cô bé sẽ luôn ngây thơ và dễ thương như vậy mới tốt, cuộc đời này cô bé sẽ không cần tham gia vào cuộc tranh đấu liên quan đến bản tính con người u ám đó.
Cuối cùng, cô chỉ nói: “Thím ba đối với em như vậy, thật sự là đang bảo vệ em. Vì vậy, sau này em nhất định phải nghe lời bà ấy và làm theo ý bà ấy có biết chưa?”
“Vâng, em biết rồi.” Mặc Diệu Tuyết gật đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, nói: “vậy không được, có chuyện em không làm được.”
“Chuyện gì vậy?” An Đình Đình tò mò.
“Hehehe …” Mặc Diệu Tuyết cười nói: “Bà ấy cũng không cho phép em chạy đến Thủy Mặc, chẳng phải em luôn đến sao, hehehe…”
An Đình Đình bị cô bé chọc cười, cô đưa tay ra vuốt ve trán của cô bé, lộ ra vẻ trìu mến.
Ban đầu An Đình Đình còn thật sự tưởng rằng cô bé Mặc Diệu Tuyết này thật sự thích Thủy Sam Uyển, hoặc là thật sự thích chơi với mình nên mới trốn Lý Tú Liên, thường xuyên đến Thủy Sam Uyển, mãi cho đến một ngày ……
Chạng vạng tối hôm đó, Mặc Diệu Tuyết cùng An Đình Đình đang sửa sang vườn hoa trong sân của Thủy Sam Uyển thì nghe thấy tiếng bước chân, An Đình Đình ngẩng đầu lên thì nhìn thì thấy Mặc Diệu Dương đã trở về, Qúy Đình Kiêu cũng đi cùng anh.
Trông cô rất vui, thật sự đã mấy ngày rồi cô chưa gặp Qúy Đình Kiêu. Cô bỏ những thứ trong tay xuống và bước tới.
“Đình Kiêu, lâu rồi không gặp.” An Đình Đình cười chào hỏi.
Qúy Đình Kiêu đã thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ, thấy ai cũng làm ra dáng vẻ không thèm phản ứng lại, anh ta liếc cô một cái, kỳ quái nói: “Trước khi tới tôi không báo cho cô một tiếng hả?”
“Ha ha!” An Đình Đình cười một tiếng, cô tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Mặc Diệu Dương.
Cô bé Mặc Diệu Tuyết này, vốn dĩ là một cô gái cẩu thả, nhưng hôm nay, không hiểu sao lại đột nhiên biến thành một cô gái nhỏ, nũng nịu kêu một tiếng: “Anh Đình Kiêu.”