CHƯƠNG 471: BẠN TRAI BÍ ẨN CỦA CÔ CỐC
Long Đình Đình tự trấn an mình, nhàn nhạt nói: “Người đó có thân phận đặc biệt như vậy sao? Ngay cả dì cũng phải tránh né anh ta?”
Bà Cốc ánh mắt sáng lên, mang thêm chút kiêu ngạo đến kỳ lạ, thậm chí là xem thường Long Đình Đình: “Con gái dì còn có thể kết bạn với ai được kia chứ. Nếu như cậu ta không phải bạn thân, thì chính là người yêu của con gái dì rồi. Ôi, Nhược Lâm nhà dì chỉ toàn được người đàn ông tốt thích thôi, haha!”
Toàn là dối trá!
Long Đình Đình kiềm chế bực dộc trong người, nói tiếp: “Ha, nói như vậy, Cô Cốc đã có bạn trai rồi sao?”
“Chuyện này…” Bà Cốc bị hỏi cho cứng họng.
Mặc Diệu Dương đến quá đột ngột, bà ta cũng không biết lí do anh đến là để làm gì. Chỉ nghĩ là anh đến để thăm hỏi, nhìn phản ứng của cô, chắc hẳn là không biết chuyện Mặc Diệu Dương đến đây.
Cho nên, bà cũng không biết phải biện hộ như thế nào!
Bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Cụ thể thì dì cũng không rõ, nhưng lúc cậu ấy đến, trông có vẻ lo lắng lắm, nhìn người mà thấy đau lòng thay. Ai, dì cũng như người làm cha làm mẹ khác chỉ hy vọng con gái Nhược Lâm của dì có thể đạt được ước mơ của đời mình, được sống hạnh phúc bên người nó yêu, như vậy có chết cũng không tiếc.”
Hay cho một câu đạt được ước muốn của đời mình!
Khắp thành phố G, ai lại không biết người trong lòng Cốc Nhược Lâm là ai. Chẳng phải là Mặc Diệu Dương sao. Bà ta đang ám chỉ cô là Mặc Diệu Dương đã đến tìm Cốc Nhược Lâm!
Trong lòng cứ loạn cào cào hết cả lên, nhưng trên mặt Long Đình Đình vẫn là biểu tình hờ hững, cô hào phóng cười nói: “Dì nói cũng đúng. Nhưng mà, chỉ sợ nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, có thành sự thật được hay không thì ai mà biết được.”
Hết câu, đáy mắt cô hiện lên vẻ châm biếm, nhìn về phía bà Cốc.
Bà Cốc trong lòng “lộp bộp” một tiếng. Chẳng lẽ bà đoán sai rồi? Giọng điệu của cô như thể đã biết được chuyện gì rồi. Bà nhướng mày liếc nhìn khung cửa sổ đối diện, đó không phải là phòng bệnh của Nhược Lâm sao. Nếu như cô đã biết chuyện Mặc Diệu Dương từ trước, vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi.
Nhưng mà! Cuối cùng thì mục đích của Mặc Diệu Dương là gì. Không phải đây cũng là kế hoạch của hai vợ chồng này chứ?
Suy nghĩ kỹ càng, trong lòng bà Cốc cũng bổng trở nên trống rỗng.
Bà cảm giác như là mình tự cầm đá đập vào chân vậy. Nếu đúng là vậy, chẳng phải bà hí hửng chạy tới chính là tự bếu xấu mình rồi sao.
Bà nhướng mày, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
Còn Long Đình Đình, vẫn là dáng vẻ nhàn nhã như lúc ban đầu, tựa như đang xem kịch do bà đóng vậy.
“Ặc cái kia…dì còn có việc, dì đi trước. Đình Đình, con nhớ nghỉ ngơi cho tốt.” Bà Cốc không thể ngồi yên được nữa, bởi vì bà không chịu nổi thái độ dửng dưng như không của Long Đình Đình.
Bà đứng dậy chào tạm biệt sau đó vội vàng chạy đi.
Nhưng bà không biết rằng, sau khi bà rời khỏi, Long Đình Đình liền uể oải không thể tả nổi.
*
Cốc Nhược Lâm muốn xuống giường đem trái cây đưa cho Mặc Diệu Dương: “Diệu Dương, anh ăn chút trái cây đi.”
“Không cần đâu, tôi nói với cô mấy câu liền đi.” Mặc Diệu Dương lãnh đạm nói.
“Ấy…Anh, anh muốn nói chuyện gì, Diệu Dương!” Trong lòng Cốc Nhược Lâm có chút gấp gáp.
Mặc Diệu Dương hắng giọng, hầu kết lăn lăn nói: “Nhược Lâm, mẹ cô dạo gần đây có thái độ rất khác thường với Đình Đình, cô biết chuyện này không?”
“Hả? Có chuyện này sao? Em cũng không biết.”
“Cô không biết?” Mặc Diệu Dương hơi nheo mắt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Diệu Dương, em thật sự không biết, sao anh lại nghi ngờ em.”
“Mẹ cô năm lần bảy lượt chạy đến chỗ của Đình Đình, lúc thì đưa bữa sáng, lúc thì đưa bảo mẫu, Cô nói xem, con gái thì đang nằm bệnh viện, bà ta không bên cạnh cô mà lại có thời gian rãnh rỗi quan tâm chuyện của người khác đến vậy sao?”
Mặc Diệu Dương nở một nụ cười chế nhạo!
“Diệu Dương…Mẹ em làm vậy, cũng chỉ vì quan tâm đến anh thôi.”
“Quan tâm tôi?” Đây là logic gì thế này.
Cốc Nhược Lâm gật đầu: “Đúng vậy, mẹ biết con trai anh chào đời, sợ anh không giúp được Đình Đình, nên muốn hỗ trợ anh một chút.”
“Ha ha!” Môi Mặc Diệu Dương tràn ra một tiếng cười lạnh lùng: “Làm phiền các người rồi! Phiền cô chuyển lời đến cho bà ta, đừng có qua đó nữa, vợ của tôi không thích bà ta.”
Dừng một chút, anh nhấc mi, nhìn thẳng vào Cốc Nhược Lâm, môi mỏng mấp máy: “Bao gồm cả cô!”
Cốc Nhược Lâm bị đả kích nặng nề. Nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cô ta ghét em, em biết. Nhưng mà…Diệu Dương, lẽ nào…anh cũng bắt đầu chán ghét em rồi sao?”
Mặc Diệu Dương không nói lời nào, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chăm chăm vào cô ta.
Trán Cốc Nhược Lâm đổ đầy mồ hôi lạnh: “Diệu Dương, anh nhất định phải tin em. Mẹ em, thật sự chỉ muốn…”
“Bọn tôi không cần. Đình Đình đã có hộ lý đặc biệt, mẹ Dung, bảo mẫu cùng bạn thân cô ấy là Mạc Ninh Thanh chăm sóc rồi, không cần các người đến quấy rối đâu.” Mặc Diệu Dương một câu chặn ngang lời cô ta nói.
Cốc Nhược Lâm cả người chết lặng!
“Nhược Lâm. Thu lại trò vặt vãnh của cô đi! Đình Đình không kiên cường như cô nghĩ đâu. Phiền cô đừng cố tổn thương cô ấy nữa, nếu không…Tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Mặc Diệu Dương nói xong, chậm rãi đứng dậy, hai tay thản nhiên cắm vào trong túi quần. Giọng điệu anh không tính là gay gắt, âm thanh cũng không lớn, nhưng đủ để khiến người khác rợn cả người!
“Nhược Lâm. Cô đã không còn là Nhược Lâm của trước kia, cô thay đổi rồi.”
Nói xong, anh lạnh lùng quay đầu bước ra ngoài.
“Diệu Dương!” Cốc Nhược Lâm dùng hết sức bình sinh hét lên. Nước mắt ồ ạt rơi xuống: “Em chỉ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, em muốn nhìn thấy anh, chỉ có thế thôi!”
Đó đã là nguyện vọng duy nhất của cô rồi!
Cô biết, sau khi có con, bọn họ sẽ không thể quay về như lúc trước được nữa. Thế nhưng, dù chỉ là nguyện vọng nhỏ nhoi thôi ấy thế mà anh cũng không cho cô toại nguyện.
“Nhược Lâm! Tôi đã là người đã có vợ rồi. Hơn nữa, còn đã làm cha. Cô lại muốn mỗi ngày đều gặp tôi, cô thấy chuyện này có khả năng sao?”
Mặc Diệu Dương hít sâu một hơi, dứt khoát kiên quyết nói: “Đây là chuyện không thể nào.”
Sau đó, anh mặc kệ Cốc Nhược Lâm khóc thét sau lưng, nhanh chân bỏ đi mất…
Vừa đi ra, bà Cốc cũng vừa trở về. Bà nghe được tiếng khóc thổn thức của con gái mình ở bên trong, bà cười một tiếng với Mặc Diệu Dương, rồi đi vào bên trong.
“Dì, chờ một chút.” Mặc Diệu Dương hờ hững mở miệng.