Sau lưng thiên tài là sự cố gắng. Không có sự khắc khổ tu luyện, cho dù là hồn sư thiên tài cũng không có được thành tựu. Sau lưng sự cường đại bên ngoài của Đường Tam chính là sự cố gắng của hơn mười năm liền.
Thuần thục nhảy lên nóc phòng, bất quá Đường Tam suýt nữa té xuống. Bởi vì khi hắn vừa nhảy lên nóc, vừa lúc thấy được có một người đang ngồi ở đó. Ánh mắt sáng quắc đang chăm chú nhìn mình.
Trong ánh bình minh, tâm tình của ai cũng đều buông lỏng, Đường Tam cũng không có ngoại lệ. Cho nên hắn cũng không có cẩn thận nghe ngóng động tĩnh chung quanh, nên mới càng thêm hoảng sợ.
Người ngồi trên nóc vung tay giữ lấy bả vai Đường Tam, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, tay kia hướng hắn làm ra thủ thế đừng lên tiếng.
Sau khi giật mình là sự mừng rỡ, Đường Tam lập tức nhận ra, người đang ngồi trên nóc đúng là đại sư.
“Sư phụ, ngài đến đây lúc nào.” Đường Tam vui mừng lẫn sợ hãi hỏi.
Năm ấy khi Đường Tam bảy tuổi thì Đường Hạo rời khỏi thánh hồn thôn, chỉ lưu lại có một phong thư. Từ đó về sau bặt vô âm tín. Phần thân tình này đại sư bù vào, hắn mặc dù không phải là một người giỏi biểu đạt, nhưng từ trên người hắn Đường Tam có thế thấy được sự quan tâm cùng trân trọng. Nếu như không có đại sư cùng Tiểu Vũ, tâm cảnh của Đường Tam tuyệt sẽ không được như bây giờ. Đối với hắn mà nói, trong cái thế giới thứ hai này. Ngoại trừ phụ thân ra, người quan trọng nhất với hắn chính là bọn họ.
Vuốt vuốt đầu Đường Tam, đây là động tác đã thành thói quen của đại sư, “Ta đã nói là sẽ tới đây tìm ngươi mà. Tới được vài ngày thì biết được ngươi đã đi Tinh Đấu đại sâm lâm. Bất quá, ngươi cũng khiến cho ta vừa vui mừng lẫn kinh hãi. Không ngờ ngươi nhanh như vậy đã đột phá cánh cửa ba mươi cấp.”
Đường Tam cười nói: “Không phải là do ngài dạy tốt sao?”
Sắc mặt đại sư đột nhiên trầm xuống, “Thế ta có dạy ngươi hấp thu hồn thú hồn hoàn không rõ năm không?”
Đường Tam sửng sốt một chút, nhất thời hiểu được đại sư đã biết chuyện mình gặp nguy hiểm, có chút xấu hổ lắc lắc đầu, “Không có.”
Đại sư hừ lạnh một tiếng. “Vậy mà ngươi còn dám tùy tiện làm bậy? Ngươi đã quên là ta đã nói với ngươi nhân diện ma chu nguy hiểm cở nào sao? Nếu lần này ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể hướng ba ba ngươi thú tội? Ngươi là đệ tử duy nhất của ta, cũng là hy vọng của ta. Không có ta cho phép, ngươi không thể chết được, có biết hay không?”
Mặc dù đại sư nói lời khó nghe. Nhưng Đường Tam vốn quen thuộc với hắn như thế nào lại không nghe ra ở bên trong có sự ân cần cùng lo sợ sâu sắc? Sư phụ lo sợ mình gặp phải nguy hiểm. Mắt Đường Tam nóng lên. Cung kính cúi đầu. “Sư phụ, ta sai rồi.”
Đại sư trừng mắt nhìn Đường Tam hồi lâu không có lên tiếng, rồi thở dài một tiếng nói: “Tiểu Tam, ngươi biết không, ngươi có một khuyết điểm rất xấu. Khuyết điểm này sợ rằng sau này còn gây ra nguy hiểm cho ngươi.”
“Là cái gì? Ngài nói đi. Ta nhất định sẽ sửa.” Đường Tam vội vàng nói.
Đại sư lắc lắc đầu. Cười khổ nói: “Đây mặc dù là khuyết điểm, nhưng cũng là ưu điểm. Ngươi quá xem nặng tình cảm. Lần này nếu không phải bởi vì tiểu vũ bị bắt đi, ngươi cũng sẽ không rối loạn trong lòng mà mạnh mẽ hấp thu.”
Đường Tam lúc này mới hiểu được ý tứ của đại sư, trong lúc nhất thời không nói nên lời. Đại sư nói không sai, nếu như không phải vì tiểu vũ, hắn tuyệt không có xúc động như vậy. Nhưng vào lúc đó, trong đầu Đường Tam đã mất đi đại bộ phận năng lực phán đoán, trong lòng chỉ còn nghĩ đến làm sao cố hết khả năng đi cứu tiểu vũ trở về.
Lại vuốt vuốt đầu Đường Tam, ánh mắt đại sư đã trở nên nhu hòa hơn, “Ta hôm nay răn dạy ngươi là hy vọng ngươi nhớ kỹ, lúc nào cũng phải bảo trì sự tĩnh tảo. Cho dù là người quan trọng nhất của ngươi gặp nguy hiểm, người lại càng phải tĩnh táo. Chỉ có bảo trụ được tính mạng của mình trước, mới có cơ hội để cứu người. Có rất nhiều việc không phải cứ xúc động là có thể giải quyết được. Ngươi có hiểu không?”
Đường Tam vội gật đầu, “Sư phụ, ta nhớ kỹ.”
Đại sư mỉm cười, đối với tên đệ tử biết nghe lời này hết sức hài lòng, nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra bên ngoài học viện. Để ta xem thử lần này ngươi thu hoạch được những gì.”
Đường Tam mừng rỡ, hắn cũng đang muốn hỏi đại sư một chút xem thử tột cùng có chuyện gì xảy ra với thân thể mình.
Thầy trò hai người từ trên nóc nhảy xuống, không có kinh động đến ai, lặng lẽ đi đến một mảnh rừng nhỏ bên ngoài thôn.
Đại sư giơ tay hướng Đường Tam làm một cái thủ thế, là thầy trò nhiều năm, Đường Tam tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Liền thúc dục hồn lực trong cơ thể, đem võ hồn phóng ra.
Quang mang màu lam tím lóng lánh, lam ngân thảo từ chung quanh thân thể Đường Tam lặng lẽ dâng lên. Chuyển động theo quy luật bên cạnh Đường Tam.
Đại sư cẩn thận nhìn Đường Tam triệu hồi ra lam ngân thảo, trong miệng thì thào nói: “Lam ngân thảo này nhìn qua so với lúc trước lộng lẫy hơn. Ngoại trừ hương trà vốn có, còn có thêm vài phần vị ngọt tinh khí, hẳn là do độc tố của nhân diện ma chu rót vào. Với sự cứng cỏi của tơ nhện nhân diện ma chu, lam ngân thảo của ngươi mặc dù biến đổi, nhưng so với trước kia chắc phải càng thêm cứng cỏi. Tiểu Tam, quấn lấy cái cây bên kia, toàn lực kéo thử xem.”
“Rõ.” Đường Tam khoát tay, một cây lam ngân thảo như điện bắn ra, trong chớp mắt đã quấn lấy một gốc đại thụ cách đó hơn mười thước, hai tay đồng thời dùng sức, toàn lực thúc dục huyền thiên công.
Khối đại thụ đó người trường thành ôm không hết. Dưới sự toàn lực lôi kéo của Đường Tam, cành cây thô to bắt đầu uốn xuống.
Đại sư đi đến bên cạnh quan sát cành cây đang bị lam ngân thảo quấn lấy. Theo sự dùng sức của Đường Tam, lam ngân thảo đã dần dần nhập vào trong vỏ cây. Một tầng khói mỏng từ nơi lam ngân thảo cùng cành cây tiếp xúc tỏa ra. Rõ ràng có thể thấy được lam ngân thảo đang từ từ xâm nhập vào trong cành cây. Nương theo sự dùng sức của Đường Tam, phạm vi nhập vào càng lúc càng lớn.
“Tốt lắm, có thể ngừng.” Đại sư hướng Đường Tam làm một thủ thế.
Đường Tam lúc này mới buông lỏng lam ngân thảo, thảo thân đang quấn quanh trên cành cây liền như linh xà thu hồi rất nhanh, thân mình nhìn qua cũng không có biến hóa gì.
“Tiểu Tam, ngươi tới xem này.” Đại sư gọi Đường Tam đến bên cạnh.
“Độ cứng cỏi của lam ngân thảo rõ ràng đã gia tăng, mặc dù bản thân biến đổi nhưng dưới sự lôi kéo của hơn ba mươi cấp hồn lực cũng không có dấu hiệu kéo giãn. Nói cách khác, hồn lực của ngươi bây giờ không đủ để giật đứt lam ngân thảo này. Hơn nữa, trên lam ngân thảo lại có gia tăng thêm độc tố, nếu như ngươi dùng ra quỷ đằng có gai độc, hiệu quả hẳn là rất tốt. Trừ bỏ độc tố vốn có ra, độc tố có tính ăn mòn này thuộc về nhân diện ma chu.”
Đường Tam nhìn theo phương hướng ngón tay đại sư, trên cành cây bị lam ngân thảo quấn quanh lúc nãy có một vết lõm sâu vào khoảng hai tấc, chung quanh bị cháy đen. Mặc dù đã thu hồi lại lam ngân thảo, không còn sương trắng tỏa ra nữa, nhưng nhìn vào đó có thể thấy được kịch độc trên lam ngân thảo có tính ăn mòn mãnh liệt cở nào.
“Sư phụ, độc tính của lam ngân thảo gia tăng lên không ít. Hiện tại hồn lực đại khái có ba đại hiệu quả là tê liệt, thần kinh đau đớn, ăn mòn. Hồn sư bình thường nếu chỉ dựa vào hồn lực thì rất khó ngăn cản. Nhất là kịch độc ăn mòn này, một khi đã phá hủy da tay đối thủ sẽ khiến cho hai loại độc tố kia càng phát huy tác dụng lớn hơn. Ngoài ra thân mình cứng cỏi khiến cho việc quấn quanh càng chặt. Hiệu quả càng tăng lên rõ ràng.”
Đại sư nói: “Lần này hấp thu hồn hoàn của nhân diện ma chu mặc dù nguy hiểm rất lớn, nhưng sự mạo hiểm cùng lợi ích tỉ lệ thuận với nhau. Chỉ nhìn một cách đơn thuần sự tăng phúc của bản thân lam ngân thảo cũng đã rất kinh người. Hơn nữa, lực lượng cùng tốc độ của ngươi đều được tăng lên không nhỏ. Thu hoạch không tệ. Bất quá, ta muốn nhắc nhở ngươi một lần nữa, sai lầm kiểu này không nên lặp lại. Ta tuyệt không muốn thấy cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK