Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bản thân Độc Cô Nhạn là một độc hồn sư, đối với độc tố của Bát Chu Mâu cũng còn chút năng lực chống cự, nhưng tình huống của hai Huyền Vũ Quy hồn sư lại cực kỳ nguy hiểm, nếu không có đại sư nhắc nhở thì chỉ một lát sau ngay cả Đường Tam cũng không thể cứu được. Khi thu hồi độc tố của Bát Chu Mâu, Đường Tam cũng phải thầm giật mình vì độc tố đã bức vào tâm mạch hai người.

Tuy nhiên trong khi trị liệu cho đối thủ Đường Tam cũng không quên những việc khác, ngoại trừ đem Bát Chu Mâu đâm vào ba người thì một cây lam ngân thảo cũng đã quấn lấy Diệp Linh Linh lôi đến trước mặt. Bởi vì lúc này đang sử dụng bát Chu Mâu nên khi Diệp Linh Linh bị lôi tới thì hai chân đã rời đất.

Diệp Linh Linh dùng mạng che mặt màu đen, khi đến gần, Đường Tam phát hiện ra vị phụ trợ hệ hồn sư thần bí của đối phương này có một đôi mắt to cực kì xinh đẹp, trong không thấy đáy, lông mi thon dài, không có lấy nửa phần tạp chất, hơi cong lên tựa như biết nói.

“Cứu bạn của ta, nếu không bọn họ sẽ chết.” Thanh âm của Đường Tam rất bình tĩnh, không có lãnh ý, nhưng mà những lời nói này đã khắc một dấu ấn rất sâu trong lòng Diệp Linh Linh. Nam nhân này rốt cuộc là người như thế nào? Giọng nói của hắn tựa hồ có chút non nớt nhưng thử đoạn lại vô cùng lợi hại, khống chế, công kích, kịch độc, nói Hoàng đấu chiến đội thua Sử Lai Khắc thất quái không bằng nói là thua trong tay hắn.

Diệp Linh Linh không có lên tiếng, miễn cưỡng đề tụ hồn lực, quang ảnh của Cửu Tâm Hải Đường bay ra, nhẹ nhàng bao trùm thân thể Tiểu Vũ.

Loại bỏ độc tố khỏi cơ thể hai Huyền Vũ Quy hồn sư và Độc Cô Nhạn, Đường Tam ngẩng đẩu nhìn về phía bạch cáp nữ hồn sư kiêm người chủ trì Đâu Đâu vốn đã sớm ngây ngốc trên không trung, nói :Có thể tuyên bố kết quả trận đấu chưa?”


Đâu Đâu lúc này mới như tỉnh mộng, căn bản là không dám nhìn vào mắt Đường Tam, cuống quít tuyên bố :”Đoàn chiến đấu hồn, Sử Lai Khắc thất quái thắng.”

Không có hoan hô, Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn tiến lên đem tiểu tịch trạch cho Tiểu Vũ, Đái mộc Bạch và Chu Trúc Thanh. Độc vụ trên đấu hồn thai cũng dàn tan đi, hồn sư hai bên vẫn đều giữ im lặng, mặc dù chiến đấu đã kết thúc nhưng vẫn nhìn kĩ đối thủ.

Đường Tam không thu hồi lại Bát Chu Mâu, ánh mắt vẫn luôn hướng về Tiểu Vũ, nhìn thấy các vết thương trên người nàng dưới sự trợ giúp của Cửu Tâm Hải Đường đã khôi phục rất nhanh, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khi Trữ Vinh Vinh nâng Tiểu Vũ đứng dậy thì ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì cũng không còn gì đáng ngại.

Đường Tam lúc này mới giải trừ lam ngân thảo và chu võng trói buộc trên người các thành viên Hoàng Đấu chiến đội, Bát Chu Mâu liền đưa hắn đến bên đồng đội.

Ánh mắt Đái Mộc Bạch có chút phức tạp, liếc nhìn Đường Tam rồi nói :”Tiểu Tam, xem ra chỉ khi Tiểu Vũ gặp nguy hiểm thì ngươi mới có thể hóa thân thành Tu la thôi.”

Ánh mắt Đưòng Tam lúc này đã nhu hòa trở lại, hồng quang trong mắt lạng lẽ biên mất, ân cần nhìn về phía Tiểu Vũ. Tiểu Vũ hướng về Đường Tam gật đầu, ý bảo mình không sao.

Đến lúc này Sử Lai Khắc thất quái mới ý thức được mình thực sự đã đánh bại đối thủ cường đại, không hẹn mà cùng toát ra một nụ cười đằng sau mặt nạ. Đối với bọn họ mà nói, trận chiến này là một khó khăn chưa từng có, khiến họ phải xuất ra toàn bộ thực lực, Đường Tam là Bát Chu Mâu, Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh sử dụng vũ hồn dung hợp là mấu chốt thay đổi thắng bại. Đường Tam là linh hồn của đoàn đội, trong tận đấu cũng đã phát huy hết mức năng lực của một khống chế hệ hồn sư, nếu không chiến thắng cũng không thuộc về bọn họ.

Mà bên kia các thành viên của Hoàng Đấu chiến đội đã tập trung lại một chỗ, sắc mặt đều rất khó coi, nhất là Ngọc Thiên Hằng và hai Huyền Vũ Quy hồn sư, trông như là sắp khóc.

Ngọc Thiên Hằng nhìn về phía Sử Lai Khắc thất quái, liền chạm phải ánh mắt của Đái Mộc Bạch. hai người cũng đã nhìn nhau vài lần, nhưng hoàn cảnh lúc này đã khác.

“Các ngưoi rất manh, nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn thua trong tay các ngươi.” Ngọc Thiên Hằng nói.

Đái Mộc Bạch thản nhiên đáp :” Đúng vậy, sự phối hợp của các ngươi vẫn còn thiếu sót, nếu không tận đấu này hươu chết về tay ai còn chưa biết.”

Ngọc Thiên hằng đích thực đáng được Đái Mộc Bạch tôn trọng. Một đối thủ mạnh mẽ cùng cấp bậc như vậy là lần đầu tiên hắn gặp được.Là đội trưởng của Hoàng Đấu chiên đội, Ngọc thiên hằng hầu như phải chịu toàn bộ công kích của Sử Lai Khắc thất quái nhưng vẫn kiên trì chiến đấu đến cùng.Trận đấu này Hoàng đấu chiến đội thua nhưng đái Mộc bach cũng biết, Lam Điên Phách Vương Long không bại bởi Tà Mâu Bạch Hổ của mình.

Ngọc Thiên Hằng thầm than một tiếng trong lòng, hướng Đái Mộc Bạch gật đầu :”Hy vọng sau này còn có cơ hội giao thủ, khi đó chúng ta sẽ không còn tì vết nào.”

Đái Mộc Bạch mỉm cười: “Chiến thắng vẫn sẽ là của chúng ta.”

Ánh mắt hai người lại va chạm tóe lửa, Ngọc Thiên Hăng hít vào một hơi, quay sang giúp đỡ Hắc Báo hồn sư Áo Tư La và đồng đội rồi nói:”Chúng ta đi.”

Bước chân của bảy người có chút lảo đảo, hướng về phía lối đi cho hồn sư. Thất bại khiên bóng lưng của bọn họ nhìn qua có chút buồn bã.

Bích Lân Xà hồn sư Độc Cô Nhạn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đường Tam đang thu hồi Bát Chu Mâu, :” Độc của ngươi rất lợi hại, thậm chí có thể phá được xà độc của ta. Ta sẽ nhớ kỹ sự sỉ nhục ngày hôm nay. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi phải gục ngã dưới xà độc của ta.”

Đường Tam bình tĩnh nhìn đối thủ, lạnh nhạt đáp: “Lúc nào cũng được.”

Cùng quay đầu lại với Độc Cô Nhạn còn có Cửu Tâm Hải Đường hồn sư Diệp Linh Linh nhưng ánh mắt của nàng khác với ánh mắt oán hận của Độc Cô Nhạn, nó mang theo một tâm tình rất đặc thù. Nàng liếc nhìn Đường Tam một cái thật sâu như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không có mở miệng, xoay người bỏ đi theo đồng đội.

Nhìn bóng lưng của đối thủ, Đái Mộc Bạch đột nhiên nở một nụ cười,:” Chúng ta thắng rồi.”

Áo Tư Tạp cười hắc hắc, đưa cho mỗi người một cây khôi phục đại hương tràng, nói :” Đúng vậy, chúng ta thắng.”

Bảy người nhìn nhau, cùng vươn tay phải lên. Bảy cánh tay của Sử Lai Khắc thất quái đều hướng lên trời, trong miệng thì ngậm đại hương tràng của Áo Tư Tạp, sự vui sướng vì thắng lợi hòa lẫn với tình nghĩa lúc này hoàn toàn bộc phát.

Lúc này tiếng vỗ tay của các vị khách quý thông qua thiết bị khoách âm chuyên môn mới vang lên. biểu hiện của Sử lai Khắc thất quái đã chinh phục được tất cả, mặc dù lượng người xem không đông như ở bên ngoài nhưng tiếng cỗ tay này cũng đã đem lại một cái kết thúc hoàn mỹ cho trận đoàn chiến đấu hồn này.

Tần Minh vẫn đứng ở cửa thông đạo chờ các đệ tử của mình đi tới. Trên mặt hắn không có vẻ buồn, ngược lại còn có một nụ cười nhàn nhạt, dường như hắn cho rằng đây là một kết quả rất tốt.

“Xin lỗi Tần sư phụ, chúng ta thua rồi.” Ngọc Thiên Hằng đứng trước mặt Tần Minh, cúi cái đầu cao ngạo của hắn trước.

Tần Minh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn, Ngọc Thiên Hằng có thể nói là đệ tử đắc ý nhất của hắn, cũng là niềm kiêu hãnh của hắn.

Ngọc Thiên Hằng tiếp tục nói :” Thất bại hôm nay đều là do trách nhiệm của ta, chỉ huy không tốt, một mình xâm nhạp, trúng mai phục của đối phương. Ngài muốn phạt thì cứ phạt.”

Tần Minh tuyệt đối không phải là một người ôn hòa mà ngược lại, khi dạy dỗ đệ tử thì cực kỳ nghiêm khắc, xử phạt rất nặng.

“”Không, đội trưởng, chuyện này không thể trách ngươi, ai mà nghĩ được đối phương âm hiểm như vây.” Hắc Báo hồn sư Áo Tư La cản Ngọc Thiên Hằng lại.

Ngọc Thiên Hằng than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói:”Không, Áo Tư La. Âm hiểm cũng là một phần của thực lực, thua là thua, dưới tình huống hơn hẳn về hồn lực, hồn hoàn mà còn thuachỉ có thể chứng minh chúng ta đã phạm rất nhiều sai lầm trong ttrận đấu này.”

“Thiên Hằng, cho dù là sai cũng không phải ngươi. Ta là khống chế hệ hồn sư, là linh hồn của chiến đội, ta mới là người chỉ huy trên chiến trường, là do ta chỉ huy mọi người không tốt.”

Từ nhỏ đến lớn, Độc Cô Nhạn rất ít khóc, hai muôi năm cuộc sống của nàng đều là vô cùng thuận lợi. Có năng lực độc hệ hiếm thấy, bói cảnh xuất thân thâm hậu, có hồn kực cường đại so với đám bạn cùng lứa khiến cho nàng luôn đứng ở trên đỉnh Kim Tự tháp. Thất bại hôm nay đem lại cho nàng đả kích lớn hơn với bất kì ai, lúc này nước mắt kuất nhục đã tự chảy ra từ trong mắt.

Hai Huyền Vũ Quy hồn sư không lên tiếng, Ngự Phong muốn nói gì đó nhưng Tần Minh đã giơ tay cản lại.

‘Đối với các ngươi mà nói, lần này mặc dù thất bại nhưng lại là một chuyện tốt.” Tần Minh mỉm cười nói, tronng ngữ khí không có sự nghiêm khắc mà các đội viên Hoàng Đấu chiến đội chờ đợi.

Ngọc Thiên Hằng sửng sôt nhìn Tần Minh, trong lòng nhất thời không hiểu được gì.

Áo Tư La nhịn không được, nói:” Tần sư phụ, chúng ta thua như vây, sao lại là chuyện tốt?”

Tần Minh nhẹ nhàng nói:” Bởi vì kinh nghiệm từ trước đến nay của các ngươi đều quá sức thuận lợi. Trước mắt các ngươi bị thua thiệt, nhưng cũng không có ai gặp phải thương tổn không thể vãn hồi. Nếu sự thua thiệt này phát sinh phát sinh ở tương lai thì có lẽ các ngươi phải dùng cả tính mạng mới có thể lĩnh hội. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là không tìm ra bài học từ trong thất bại. Ta nghĩ rằng các ngươi đã tìm ra được sai lầm của mình, như vậy khi lại gặp phải đối thủ như vậy các ngươi sẽ càng thêm cường đại. Sử lai Khắc thất quái đánh bại các ngươi cũng là giúp các ngươi thứ tỉnh. Mỗi người các ngươi đều được trời ban cho thiên phú và điều kiện , ta chỉ có thể cho các ngươi một câu.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK