Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quả nhiên, Mạnh Thục nói: “Nguyên lai là đệ tử của đại sư. Không nghĩ tới, lời Đại sư nói rốt cuộc cũng có cơ hội thực hiện. Hôm nay, trên danh nghĩa của đại sư ta tha ngươi một mạng. Nhưng tiểu tử ngươi nhớ kỹ, sau này còn có chuyện này phát sinh ta cũng mặc kệ sư phụ ngươi là ai. Chúng ta đi!”

Nói xong lập tức chuyển người rời đi.

“Gia gia” Mạnh Y Nhiên vừa nhìn gia gia cùng nãi nãi phải đi nhất thời nóng nảy: “Gia gia. Hắn hai lần đoạt hồn thú của ta của như vậy quên đi sao?”

Mạnh Thục có chút bất đắc dĩ nhìn cháu gái mình. Liếc mắt một cái nói: “Vậy ngươi còn muốn thế nào? Gia gia từng này tuổi rồi chung quy vẫn không thể thật sự lấy lớn bắt nạt nhỏ. Thôi quên đi.”

Mạnh Y Nhiên quật cường nhìn gia gia mình: “Không, không thể như vậy mà quên đi. Ta không có được, tuyệt cũng làm hắn không thể có được. Nếu hai người không muốn thay ta ra tay, ta đây tự mình làm. Đường Tam nếu ngươi là một nam nhân hãy cùng ta tỉ thí một hồi.”

Đường Tam nhíu mày nói: “Ngươi còn muốn cùng ta tỉ thí? Ngươi quên ngươi từng thua trong tay ta rồi à?”

Hương tràng của Áo Tư Tạp quả là có chỗ độc đáo. Trong thời gian ngắn ngủi hồn lực Đường Tam đã khôi phục được ba phần. Thể lực về diện rộng thì đã hoàn toàn hồi phục. Sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Mạnh Y Nhiên kiên định gật gật đầu: “Tất nhiên, ta cùng ngươi đấu một hồi. Đừng tưởng rằng lần trước ngươi thắng là lần này cũng có thể thắng ta. Ta không khi dễ ngươi lúc hồn lực không đủ. Chúng ta cùng so điểm khác. Ngươi hai lần đoạt hồn thú của ta lần tỉ thí này do ta quyết định đi.”

Đường Tam hít sâu một hơi, cảm nhận được cơ thể mình đã tốt hơn rất nhiều. Chậm rãi tiến lên “Đánh cuộc là cái gì?”

Nếu chỉ như lời Mạnh Y Nhiên nói, hắn nắm phần lớn chiến thắng trong tay. Mặc dù hồn khí không đủ nhưng hắn còn có thể thi triển ám khí cùng đối phương đối kháng. Trong tay Gia Cát thần nỗ cơ hoàng đã tốt nhất. Sau khi thoả hiệp cùng Cái Thế Long Xà, hắn không thể thật sự giết Manh Y nhiên, nhưng dù vậy hắn còn có nhiều phương pháp dựa vào ám khí làm Mạnh Y Nhiên mất đi năng lực chiến đấu.

Manh y nhiên oán hận nhìn kỹ Đường Tam rồi nói: “Nếu ngươi thua, ngươi phải hứa sẽ không hấp thu nhân diện ma chu hồn hoàn này. Nếu ngươi thắng, tự nhiên nó là của ngươi.”

Đối với nhân diện ma chu hồn hoàn, Đường Tam có thể nói là tình hống bắt buộc. Chỉ có chiếm được nó hắn mới có thể đủ nhanh khôi phục thể lực đi tìm Tiểu Vũ.

“Hảo! So về cái gì?”

Cái Thế Long Xà hai vợ chồng lúc này cũng không vội vã đi, đứng ở một bên không lên tiếng. Cho cháu gái mình áp trận, hai vợ chồng thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu, không biết là đang nói cái gì.

Bên Sử lai khắc học viện, Triệu Vô Cực lại nhíu mày. Hắn không nghĩ tới Mạnh Y Nhiên lại gây ra phiền toái, vì để Long công bỏ qua cho Đường Tam hắn đã đem một ít bí mật nói cho Mạnh Thục. Nếu không lấy cái tính bá đạo của Cái Thế Long Xà thì làm sao như vậy mà chịu rời đi.

Mạnh Y Nhiên vừa muốn mở miệng thì Áo Tư Tạp bên người Đường Tam đã cướp lời nói: “Chờ một chút, như thế này không công bằng.”

Mọi người hướng về phía Áo Tư Tạp. Hắn lững thững đi tới bên người Đường Tam chậm rãi nói: “ Nhân diện ma chu này rõ ràng là Đường Tam giết. Cho dù trước ngươi cũng lấy nó làm mục tiêu, cũng chỉ có thể xem như đánh chết một nửa. Hiện tai chỉ có Đường Tam mới có thể thu phục cái hồn hoàn này. Đánh cuộc như vậy rõ ràng không công bằng.”

Trong mắt Mạnh Y Nhiên loé ra sát khí: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói: “Cũng không muốn như thế nào. Nếu ngươi thua tự nhiên không thể ngăn cản Đường Tam hấp thu cái hồn hoàn này. Đồng thời, ngươi cũng có thể làm cho ta một việc. Chúng ta yêu cầu cũng không cao, đến lúc đó chỉ cần ngươi hôn Đường Tam một cái là được.”

“Tiểu Áo.” Triệu Vô Cực khẽ quát. Hắn không hi vọng sẽ chọc giận Cái Thế Long Xà lần nữa.

Nhưng làm Triệu Vô Cực có chút ngoài ý muốn là Long công đột nhiên mở miệng nói: “Tốt, quyết định vậy đi, người trẻ tuổi cần phải có tình cảm mãnh liệt.” Vừa nói trên mặt Long công toát lên nụ cười đầu tiên. Mà bên cạnh hắn Xà bà trên mặt đã có chút đỏ ửng.

Áo Tư Tạp không biết rằng hắn đưa ra yêu cầu này làm Cái Thế Long Xà nhớ tới lúc tuổi còn trẻ trước kia. Lúc đầu, Long công Mạnh Thục lần đầu tiên gặp Xà bà Triệu Thiên Hương, trong một lần đánh cuộc chiếm tiện nghi Triệu Thiên Hương. Cuối cùng rốt cuộc trải qua bao nhiêu cơ duyên đi đến với nhau. Mà tác dụng trọng yếu chính là do phần đánh cuộc tạo nên. Khi đó Mạnh Thục cũng đưa ra điều kiện giống Áo Tư Tạp như đúc.

Trong mắt Long công Xà bà, Đường Tam mặc dù bề ngoài bình thường một chút. Xa xa không thể cùng Đái Mộc Bạch so sánh, nhưng những lời nói vừa rồi của Triệu Vô Cực làm bọn họ rất xem trọng đứa trẻ này. Đối với tương lai của cháu gái, lão phu thê này cũng đã có dự định. Bọn họ cũng muốn xem một chút, dưới tình huống này Đường Tam có thể hay không chiến thắng cháu gái của mình.

Đối với quyết định của gia gia, Mạnh Y Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng nàng không có phản bác, bởi vì nàng đối với phương thức chiến đấu mình đưa ra tuyệt đối tin tưởng.

Đường Tam chỉ là nóng lòng muốn có được hồn hoàn. Đối với chuyện khác cũng không quan tâm. Dù sao cáu đánh cuộc này đối với hắn chẳng có chút nào bất lợi. Nhấc tay hướng Mạnh Y Nhiên thủ thế.

Hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tam một cái, Mạnh Y Nhiên lúc này mới giơ tay phải của mình lên. Chỉ thấy trên cổ tay nàng loé lên một miếng dương chi bạch ngọc trên toả ra quang mang nhàn nhàn lộng lẫy. Quang manh chợt loé, một cái túi vải dài và hẹp xuất hiện trong tay nàng.

Hiển nhiên trong tay nàng cũng là một món hồn đạo khí. Túi vải dài gần hai thước, rộng chừng nửa thước. Mạnh Y Nhiên hai tay chia ra làm cái túi vải chia làm hai nửa. Khi mà nàng đang chuyển túi vải mọi người đều thấy trên vải có nhiều có nhiều vũ khí giống như dao găm.

Dao găm không có phần che tay. Dưới ánh mắt chuyên nghiệp của Đường Tam đây rõ ràng chính là phi đao. Chỉ có điều phi đao trên tay Mạnh Y Nhiên còn có chút thô sơ. Ngoại trừ bỏ hai cái huyết tào (rãnh máu, đúng không nhỉ?) thì cũng không có gì đặc biệt. Chuôi dao dài chừng ba tấc, lưỡi dao dài năm tấc. Chất liệu đều không tồi, loé lên quang mang nhàn nhạt.

“Chỗ này có ba mươi sáu cái phá hồn đao. Ngươi và ta mỗi người mười tám cái. Như thế này, ngoài hai mươi thước có cây đại thụ, gia gia ta làm chấn động cây đại thụ. Sẽ có lá cây rơi xuống. Ngươi và ta đồng thời ra tay. Ai nén trúng nhiều lá cây hơn người ấy thắng. Nhưng bất luận trúng bao nhiêu. Phá hồn đao cuối cùng phải găm lên trên cành cây. Không có đâm trúng cành cây thì cây phá hồn đao đó không được tính.”

Mạnh Y Nhiên tự tin nói ra phương pháp tỷ thí. Khi mà nàng nói song câu cuối cùng, lúc này nàng phát hiện mặt đám học viên Sử lai khắc có chút cổ quái.

Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực mở to hai mắt nhìn, còn không ngừng chớp mắt.

Tà mâu bạch hổ Đái Mộc Bạch song đồng dĩ nhiên trong nháy mắt biến thành một.

Áo Tư Tạp lấy tay bịt miệng mình.

Mã Hồng Tuấn lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã trên đất.
Chu Trúc Thanh mặt lạnh như băng, chỉ có chút ngạc nhiên.
Trữ vinh vinh vèo một tiếng bật cười.

Mà ngay đối diện Mạnh y Nhiên, Đường Tam lúc này cũng từ ánh mắt lộ ra nét cười nhẹ. Từ khi Tiểu Vũ bị thái thản cự viên bắt đi, đây là lần đâu tiên thần sắc của hắn buông lỏng. Thấm chí lộn cổ tay, đem Gia Cát thần nỗ thu hồi vào trong Nhị Thập tứ kiều minh nguyệt dạ.

“Các ngươi đều choáng váng sao? Hay là không dám ứng chiến?” Mạnh Y Nhiên bị học viện Sử Lai Khắc nhìn chăm chăm, có cảm giác bị trêu chọc. Nhất thời có chút tức giận.

Áo Tư Tạp lấy tay khép miệng mình lại, cố nén cười nói: “Như thế nào mà không ứng chiến? Phương pháp tỉ thí của ngươi tốt lắm, rất tốt.” Lúc nàu hắn đang suy nghĩ, đến tột cùng thì để cho Mạnh Y Nhiên hôn vào chỗ nào của Đường Tam mới tốt.
Cùng đệ tử Đường môn tỉ thí ám khí, quả thật rất tốt. Lúc này ngay cả Triệu Vô Cực cũng mỉm cười.

Mạnh Y Nhiên tự nhiên không biết mọi người đang suy nghĩ cái gì. Nhìn về phía Đường Tam “Ngươi có muốn nghỉ thêm chốc lát nữa không, cũng đừng nói ta khi dễ ngươi.”

Đường Tam tự nhiên không có giảo hoạt như Áo Tư Tạp, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chi cần ngươi đừng nói ta khi dễ ngươi là được. Có thể bắt đầu được rồi chứ?”

Nếu như thật sự tỷ thí, Đường Tam có lẽ thật sự muốn khôi phục một chút. Nhưng mà Mạnh Y Nhiên muốn cùng hắn so tài về ám khí – Đường môn tuyệt học mà hắn tu luyện từ khi còn bé. Đừng nói là hắn đã khôi phục vài phần hồn lực, cho dù hiện tại không có một tia hồn lực Đường Tam tuyệt đối không thể thất bại dưới tay Mạnh Y Nhiên.

Mạnh Y Nhiên cầm trong tay hai túi vải, ném một cái qua cho Đường Tam. Lúc này nàng vẫn như trước ngập tràn tin tưởng chỉ về gốc cây phía trước ước chừng hai mươi thước nói: “Lấy nơi đó làm mục tiêu.”

Đường Tam liếc đại thụ một cái nói: “Tốt.”

Túi vải trong tay Mạnh Y Nhiên chứa phá hồn đao phía đuôi quấn băng đỏ, của Đường Tam thì lại quấn mà xanh, không sợ bị xáo trộn.

Mạnh Y Nhiên không nhìn ra biểu tình của đám học viên Sử Lai Khắc. Vợ chồng Mạnh Thục thế nào cũng nhìn không ra, nhưng trong lòng bọn họ không hiểu chính là tại sao đám học viên Sử lai khắc này đều như là nắm chắc thắng lợi trong tay.

Mạnh Y Nhiên từ nhỏ thích các loại binh khí, nhất là binh khí ngắn. Ba mươi sáu phá hồn đao này là do Long công Mạnh Thục cẩn thận tìm người chuyên môn chế tạo cho nàng. Mạnh Y Nhiên đối với phi đao bên này cực kỳ ưa thích, thường xuyên luyện tập. Trong vòng ba mươi thước trăm phầm trăm có thể phi trúng. Đương nhiên, trong thời gian ngắn có thể đồng thời phát ra nhiều nhất là mười tám cái phi đao. Nàng đưa ra yêu cầu trận đấu này cũng là cực hạn tốt nhất của mình.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK