Mã Hồng Tuấn nhịn không được nói: “Đằng nào cơm trưa cũng không được ăn nữa. Hay là chúng ta chạy chậm chút đi. Nếu không thì ta chắc chết vì già mất”.
Đái Mộc Bạch nhíu mày nói: “Chậm, ngươi không để ý rằng Đại sư chuẩn bị cho chúng ta diêm thuỷ nhiệt độ đều như nhau sao? Nhưng tốc độ chúng ta mỗi một lúc chậm lại một ít. Đại sư đã tính được thể lực của chúng ta. Chạy về quá châm sợ rằng sẽ có thêm trừng phạt đó. Mặc dù Đại sư huấn luyện rất nghiêm khắc. Nhưng đều là muốn tốt cho chúng ta. Nhất định phải kiên trì. Mập mạp đưa phụ trọng cho ta đi”.
Mã Hồng Tuấn có chút giật mình nói: “Đái lão đại, ngươi tốt quá”.
Đái Mộc Bạch ưỡn ngực: “Mập mạp, nhớ kỹ. Nam nhân không thể nói không làm được. Đưa đây nào”.
Đái Mộc Bạch mang hòn đa của Mã Hồng Tuấn đặt lên chiếc giỏ trúc sau lưng. Trong khi Đường Tam cũng đi tới bên Chu trúc thanh. Mặc dù nàng không nói gì nhưng rõ ràng thể lực tiêu hao cũng rất lớn.
“Ta giúp ngươi, Trúc thanh”. Đường Tam giơ tay hướng giỏ trúc sau lưng Trúc thanh tìm kiếm.
Trúc thanh nghiêng người qua một bên để tránh bàn tay của Đường Tam: “Không cần, ta còn kiên trì được. Ngươi so với bọn ta còn phải chạy thêm hai vòng. Nếu bây giờ mà tiêu hao nhiều thể lực vậy lát nữa làm sao mà kiên trì được”.
Đường Tam nhìn Trúc thanh sửng sốt một lúc. Hắn đột nhiên phát hiên nàng cũng không đến nỗi lạnh lùng.
Chinh trình lại bắt đầu. Lúc này tốc độ mọi người tương đối chậm lại. Đái Mộc Bạch mặc dù không kêu một tiếng nhưng có thể dễ dàng nhìn ra bước chân hắn trở nên trầm trọng hơn nhiều. Mỗi bước chân đều lưu lại nhiều mồ hôi nhất trong bảy người. Phụ trọng của Mập mạp chính là mười công cân. Trong tình huống bị xuống sức lại mang theo ba mươi công cân thì tốc độ tiêu hao thể lực thật lớn.
Vòng thứ tám chấm dứt. Đại sư cung cấp cho bọn hắn diêm thuỷ, vô ý nhìn thoáng qua giỏ trúc sau lưng mấy người nhưng lại không nói gì cả.
Vòng thứ chin bắt đầu. Mặc dù không có phụ trọng nhưng Áo tư tạp cùng Trữ Vinh Vinh đã đến cực hạn thể lực. Mã Hồng Tuấn khôi phục được một chút, Tiểu Vũ còn có thể kiên trì, Trúc thanh cố cất bước nhưng tốc độ đã châm hơn nhiều. Thật ra Đường Tam cắn răng vượt qua giới hạn của chính mình, nhưng nhìn bên ngoài thì không biểu hiện một chút gì.
Mắt nhìn thấy Tác thác thành trong tầm mắt, vòng thứ chin sắp hoàn thành một nửa. Thì đột nhiên Đái Mộc Bạch cước bộ lảo đảo, cả người là lao về phía trước ngã xuống.
Nếu là trước đây, chỉ cần động nhẹ thân thể là có thể đứng thẳng nhưng hiện tại thể lực tiêu hao đã quá nghiêm trọng.
Đường Tam vẫn đi bên người Đái Mộc Bạch, thấy hắn sắp ngã xuống liền tiến lên một bước đỡ lấy vai hắn.
Đái Mộc Bạch tà mâu song đồng đã hợp lại làm một, loại tình huống này mọi người đã gặp qua. Đây chính là biểu hiện của cực hạn.
Đái Mộc Bạch cũng không tự mình đứng vững. Cả người đều dựa vào vai Đường Tam. Ngực liên tục phập phồng, cả người đã sắp lâm vào trạng thái mất nước.
“Đái lão đại, người thế nào rồi”. Mọi người ân cần xông lại hỏi.
Đường Tam không lên tiếng, nhưng tay lại nhanh chóng lấy ra khối đá nặng mười lăm công cân bên giỏ trúc của Đái Mộc Bạch bỏ vào giỏ cua mình.
“Tiểu Tam không cần, ta còn kiên trì được”. Đái Mộc Bạch miễn cưỡng đứng thẳng, trong mắt hiện lên thấn sắc kiên nghị. “Ngươi ngay cả Nhân diện ma chu hồn hoàn mang đến bao thống khổ còn chịu được, chỉ chút thống khỏ này ta sao không chịu được chứ. Các huynh đệ, để ta tiếp tục. Ta đã nói ai cũng không thể thay đổi”.
Vừa nói song, Đái Mộc Bạch mạnh mẽ lấy lại khối đá mười năm cân tùe giỏ trúc của Đường Tam.
“Đái lão đại, trả lại hòn đá cho ta đi.” Mã Hồng Tuấn đột nhiên mở miệng nói. Lúc này khoảng cách trưng phạt còn một vòng rưỡi. Ai cũng biết Đái Mộc Bạch không thể mang ba mươi công cân này chạy thêm được nữa.
Trữ Vinh Vinh đột nhiên bước lên một bước nói: “Trả lại ta tảng đá nào, ta bây giờ khá hơn rồi. Cũng có thể tự mình mang được rồi”.
Đường Tam nói: “Vinh Vinh tựu toán liễu, Mập mạp ngươi cố gắng chút”.
Mã Hồng Tuấn tự mình lấy lại phụ trọng, làm cho Đái Mộc Bạch giảm bớt mười công cân. Đường Tam lại lấy hòn đá nặng năm công cân từ trong giỏ của Đái Mộc Bạch. Bây giờ phụ trọng bên trong giỏ trúc đã lên hai năm công cân.
Chinh trình lại tiếp tục. Mỗi một bước đều là gian nan. Đái Mộc Bạch mang mười lăm công cân, dưới tình huống này hoàn toàn chỉ dựa vào nghị lực mạnh mẽ để chống cự.
Vòng thứ chín, mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau. Lúc này mặc dù bọn họ vẫn đang chạy nhưng so với đi bộ không nhanh hơn là bao. Từ lúc bắt đầu trừng phạt tới giờ đã được ba canh giờ.
Từng ngụm, từng ngụm. Bảy người cứ như là lao từ trong nước ra. Đại sư ở bên cạnh vẫn như trước không nóimột lời.
Đái Mộc Bạch kích động tinh thần mọi người: “Các huynh đệ, còn một vòng cuối cùng thôi. Mọi người cố gắng lên”.
Áo tư tạp đọt nhiên mở miệng nói: “Tiểu Tam, trả lại phụ trọng cho ta. Còn lại vòng cuối cùng này thôi. Ta muốn hỗ trợ ngươi”.
Đường Tam sửng sốt một chút. Hắn đột nhiên phát hiện trong mắt áo tư tạp có chút gì đó, hắn cũng phát hiên dù áo tư tạp còn đang đứng yên nhưng hai chân không ngừng run lẩy bẩy. Đường Tam lắc đầu: “Không cần, ta còn có thể mang được”.
Áo tư tạp đi đến gần Đường Tam, mặc dù mồ hôi không ngừng toát ra nhưng trong mắt vẫn mang theo một tia kiên đinh: “Coi ta là huynh đệ, thì trả lại cho ta. Ta có thể mang”.
Trữ Vinh Vinh đang thở dốc một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng nhìn áo tư tạp từ giỏ trúc của Đường Tam lấy ra hòn đá năm công cân thì không nhịn được nói: “Tiểu, tiểu …. Áo … ngươi … ngưoi … hôm nay … rất … giống … một người đàn ông a”.
Áo tư tạp không quan tâm tới mệt mỏi, ưỡn ngực ra vẻ rất đắc chí.
Lúc này sử lai khắc Thất quái thể lực đều đã thấu chi (thất thoát nhiều – còn nhiều nghĩa lắm). Nhưng trên mặt đều có chút trầm tĩnh. Lúc này thiên tài cùng người thường mới có sự khác nhau, có hay không một ý chý kiên định. Qua một lần cực hạn, ý nghĩ của mọi người dường như đã thay đổi.
Trừng phạt vòng thứ mười cuối cùng cũng bước vào chinh trình. Lúc này, thật sự mọi người đã không thể chạy. Chỉ có thể miễn cưỡng huy động cước bộ, bước từng bước một về phía trước. Không dừng lại, phải đến đích, tất cả mọi người cùng đến đích. Mang theo hòn đá nặng nề, họ cùng nhau lê bước từng bước từng bước một hướng đến mục tiêu cuối cùng.
Đi được một công lý, áo tư tạp lảo đảo suýt ngã. Hòn đá năm công cân lại về giỏ trúc của Đường Tam.
Đi được hai công lý, hòn đá của Trúc thanh cũng chui vào giỏ trúc của Tiểu Vũ.
Đi được ba công lý, Trữ Vinh Vinh lảo đảo. Đường Tam tự mình mang hòn đá, để Đái Mộc Bạch dìu Trữ Vinh Vinh.
Quay lại được một công lý, áo tư tạp lảo đảo, Chu trúc thanh lấy lại hòn đá của mình. Tiểu Vũ đưa phụ trọng sang cho Mã Hồng Tuấn, cõng Trữ Vinh Vinh lên lưng, Đường Tam cõng áo tư tạp.
Quay lại được hai công lý, Chu trúc thanh lảo đảo. Đái Mộc Bạch miễn cương ôm lấy nàng.
Đích đến còn không tới năm trăm thước, Đường Tam trước ngực là giỏ tre, trong đó còn có thêm phụ trọng của của Trúc thanh. Sau lưng còn cõng áo tư tạp.
Đái Mộc Bạch lưng cõng Chu trúc thanh.
Tiểu Vũ cõng Trữ Vinh Vinh.
Mã Hồng Tuấn mang theo hai mươi cân phụ trọng.
Bọn họ từng bước từng bước đi đến đích.
“Thả ta ra, để ta xuống nào”. Âm thanh suy yếu của Trữ Vinh Vinh từ sau lưng Tiểu Vũ truyền đến. Cước bộ Tiểu Vũ lảo đảo suýt nữa thì ngã sấp xuống, mà Trữ Vinh Vinh cũng từ trên lưng Tiểu Vũ nhảy xuống. Hai người dìu nhau chạy về đích.
Áo tư tạp cũng từ trong hôn mê tỉnh táo lại. Nhảy xuống khỏi lưng Đường Tam rồi dìu nhau chạy về phía trước.
Chu trúc thanh không còn tỉnh táo, mặc dù không muốn nói nhưng xem ra Áo tư tạp cùng Trữ Vinh Vinh rõ ràng lợi hại hơn nhiều. Mã Hồng Tuấn thể lực so với Trúc thanh thì tốt hơn nhiều, hơn nữa Đái Mộc Bạch vừa giúp hắn mang phụ trong một thời gian dài. Tình huống dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.
Mặc dù vậy, lúc này Mã Hồng Tuấn cũng đã tới trạng thái cực hạn. Cùng với Đường Tam, áo tư tạp ba người dìu nhau từng bước từng bước đi về phía trước.
Nếu chỉ trừng phạt một người thì Trữ Vinh Vinh cùng áo tư tạp sợ rằng thể lực đã không thể kiên trì được nữa.
Nhưng là bảy người, bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, trong lòng đã xuất hiện một sợi dây kết nối.
Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, thể lực bọn họ đã vượt qua giới hạn. Lúc này chính bằng nghị lực kiên định của mình họ mới có thể tiếp tục tiến lên trước.
Đường Tam lưng trọng trọng phụ trọng (cả đống đá) hai tay đồng thời dìu Mã Hồng Tuấn cùng áo tư tạp giúp hon chống đỡ một phần thể trọng. Mặc dù không sử dụng hồn lực, nhưng thân thể dưới tình huống cực hạn Huyền thiên công cũng tự mình từ từ phát huy. Nếu không hắn đã chẳng kiên trì được đến bây giờ.
Đái Mộc Bạch có chút áp lực, tà mâu đã chuyển sang màu đỏ vài phần. Mỗi bước phảng phất như áp lực ngàn cân trên người.
Bốn trăm thước … ba trăm thước … hai trăm thước … một trăm thước …
Đại sư đã xuất hiện trong tầm mắt của mọ người. Mắt nhìn thấy bọn họ cùng dìu nhau mắt Đại sư đã không khỏi nhin được đã có chút động dung.
Vòng cuối cùng này họ đã đi suốt một canh giờ, nhưng bọn họ vẫn kiên trì quay trở lại.
Phốc thông, phốc thông …
Bảy người cờ hồ cùng ngã xuống đất. Trữ Vinh Vinh, áo tư tạp cùng Mã Hồng Tuấn nhất thời lịm đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK