Chỉ giáo ? Chỉ giáo cái rắm ah, năm mươi cấp đối mặt với hồn sư sáu mươi cấp cường công hệ, lại là biến dị vũ hồn, còn cần đánh sao ?
“Ách, cái này, không cần tiến hành khảo hạch thực chiến. Học viện có quy định, hồn sư vượt qua sáu mươi cấp, có thể miễn trừ cách phụ gia khảo hạch khác. “ Vị hồn sư cầm đầu việc khảo hạch của Lam Phách học viện âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ, hôm nay gặp phải tay lợi hại rồi.
Tần Minh thu hồi vũ hồn của mình, thu lại hết khí thế, hết thảy đều khôi phục lại như thường.
Người đứng bên trái trong ba vị khảo hạch sư phụ của Lam Phách học viện không nhịn được hỏi : “ Có thể mạo muội hỏi một câu, ngài năm nay bao nhiêu niên kỷ ? “
Tần Minh lạnh nhạt nói : “ Ba mươi bốn “
Con số đơn giản này vừa thốt ra, đối diện Tần Minh nhất thời xuất hiện ba đôi mắt đang trợn trừng. Ba mươi bốn, sáu mươi hai cấp, đây là khái niệm gì ? Đừng nói là thấy, bọn họ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Phất Lan Đức nói : “ Nếu trên sáu mươi cấp không cần khảo hạch phụ gia, vậy chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian. Các huynh đệ, khai hồn hoàn.”
Ngoại trừ đại sư, năm vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đồng thời mở ra hồn hoàn đủ để cho các hồn sư bình thường phải ngưỡng vọng nhìn lên. Trong sát na, hai vị hồn đế, ba vị hồn thánh, một đoàn ba mươi mốt cái hồn hoàn, đồng thời xuất hiện trước mặt ba vị phụ trách khảo hạch của Lam Phách học viện.
“ Hồn đế sáu mươi ba cấp Long vân côn khí, Lý Úc Tùng, cường công hệ. “
“ Hồn đế sáu mươi sáu cấp Tinh la kì khí, Lô Kì Bân, khống chế hệ. “
“ Hồn thánh bảy mươi mốt cấp Đường đậu khí, Thiệu Hâm, thực vật hệ. “
“ Hồn thánh bảy mươi sáu cấp Đại lực kim cương hùng chiến, Triệu Vô Cực. Cường công hệ. “
“ Hồn thánh bảy mươi tám cấp Miêu ưng chiến hồn, Phất Lan Đức. Mẫn công hệ. “
Từ yếu đến mạnh, năm vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện bao gồm bên trong có cả hai vị viện trưởng, trước sau báo ra thực lực và tên tuổi của mình.
Ba vị sư phụ phụ trách khảo hạch lúc này đã hoàn toàn thừ người ra. Có tất cả bảy người đến báo danh, trừ một người không hiển lộ thực lực, còn lại sáu người kia đều là cường giả trên sáu mươi cấp. Đoàn hồn hoàn đông đảo trước mắt đã khiến cho tròng mắt của bọn họ có chút phát hoa. Nếu như không phải mấy người Phất Lan Đức tận lực khống chế không phóng thích quá nhiều hồn lực, sợ rầng lúc này ba vị sư phụ Lam Phách học viện đã không cách nào đứng vững vàng.
“Được chưa ? “ Trong âm thanh của Phất Lan Đức có mang theo vài phần hồn lực, chấn động đem ba vị hồn sư đang cực kì kinh ngạc phải bừng tỉnh.
“ Ah, đương nhiên được rồi. Các vị tiền bối, mời các vị thu lại hồn lực. “ Ba người rõ ràng trở nên cung kính hơn.
Đường Tam đứng bên trong Sử Lai Khắc thất quái, nhìn thấy màn này, trong lòng thầm nghĩ. Ở thế giới này, quả nhiên là dựa vào thực lực để nói chuyện. Lúc trước ở Thiên đấu hoàng gia học viện, Phong hào Đấu La vừa xuất, liền áp chế ngay các vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện, ngay cả viện trưởng Phất Lan Đức cũng nhẫn nại không dám ra tay. Mà lúc này, sự cường đại của các vị sư phụ ở Sử Lai Khắc học viện, cũng làm Lam Phách học viện khiếp sợ. Thực lực, quả nhiên là quan trọng nhất.
Hít sâu một hơi, vị sư phụ cầm đầu ở Lam Phách học viện cung kính nói : “ Tại hạ Âm Thư. Hồn sư năm mươi bốn cấp, cường công hệ. Cấp bậc của các vị tiền bối ta không cách nào thẩm định được. Các vị xem thế này có được không, ta dẫn mọi người đi gặp viện trưởng của chúng ta, để bà ấy định đoạt cấp bậc và đãi ngộ của các vị. “
Tất cả đều là hồn sư trên sáu mươi cấp, việc khảo hạch đã không còn ý nghĩa gì cả, đem đối phương lưu lại mới là trọng yếu nhất. Vị sư phụ này tên là Âm Thư, có thể nhận trách nhiệm việc khảo hạch, hiển nhiên là một người thông minh. Lập tức đem thành ý của Lam Phách học viện biểu hiện ra trước mặt của những vị hồn sư cường đại này.
“ Vậy thì đi thôi “ Phất Lan Đức mỉm cười, tâm tình các vị sư phụ Lam Phách học viện cũng tốt lên nhiều. Dù sao, được người tôn kính xem ra thoải mái nhiều so với bị người khinh miệt. Mặc dù hoàn cảnh nơi này không tốt bằng Thiên Đấu hoàng gia học viện. Nhưng cũng có ưu điểm riêng.
Theo chân Âm Thư đi trước, ra khỏi toà tháp chuông, trực tiếp theo con đường nhỏ hướng phía sau học viện mà tới. Rất nhanh, liền đi vào trong khu rừng rậm bên ngoài khu ký túc của giáo viên.
Đại sư nghi hoặc hỏi : “ Viện trưởng các ngươi không ở khu của giáo viên sao ? “
Âm Thư nói : “ Bình thường viện trưởng không ở trong khu vực giáo viên. Bà ta ưa thích an tĩnh hơn. Một mình ở trong rừng rậm. Sự vụ hàng ngày của học viện đều là do các sư phụ xử lý, chỉ có đại sự mới cần xin chỉ thị của viện trưởng. ”
Nhắc tới viện trưởng, từ đáy mắt Âm Thư sư phụ toát lên sự tôn kính, điều này hoàn toàn xuất phát ra từ nội tâm.
“ Nguyên lai là như vậy. “ Đại sư cũng không thắc mắc nhiều, nhưng không biết tại sao. Trong lòng hắn thuỷ chung có một loại cảm giác bất an.
Đi chừng mười phút, mọi người đang bước trong vùng không khí tươi mát của rừng râm, đột nhiên, một tràng tiếng ca như có như không từ sâu thẳm bên trong truyền tới.
Tiếng ca uyển chuyển êm tai, u oán triền miên, như khóc như than, khiến tâm trạng người nghe chua xót. Ca khúc xoáy đi xoáy lại. Ôn nhu vô cùng.
“ Nửa đêm khó ngủ, lấy gì để say đây. “
“ Tâm tình quá nhiều, cách nào đối mặt. “
“ Không phải không cần người bồi tiếp, nhưng có những việc người không cách nào nhận thức. “
“ Cởi bỏ phòng bị, cô độc lại theo cùng. “
“ Ta muốn một không gian đích thực của mình. “
“ Để bình tâm nghĩ tới ngày mai của chúng ta. “
“ Nếu như tình yêu không như sự tưởng tượng của chúng ta. “
“ Vậy hãy để tất cả ta gánh cho. “
“ Trái tim ta đang loạn nhịp muốn có một chút tự do. “
“ Nếu người hiểu được hãy tạm thời rời xa ta. “
“ Trái tim ta đang loạn nhịp, không dám yêu thêm lần nữa. “
“ Muốn khóc nhưng không cách nào khóc được. “
“ Trái tim ta đang loạn nhịp, muốn một chút tự do. “
“ Lão thiên phải chăng đã quên không an bài cho ta. “
“ Trái tim ta đang loạn nhịp, sợ hãi sự phản bội của tình yêu. “
“ Ta khóc như một đứa trẻ bị lạc đường. “
“ Đứa trẻ lạc đường. “
Tiếng ca lặng yên rồi biến mất, Phất Lan Đức cùng đại sư đang đi ở trên cùng, lúc tiếng ca vang lên đã ngừng cước bộ. Phất Lan Đức lúc này, xem ra thần sắc có chút quái dị. Đại sư cũng đã rơi lệ đầy mặt.
Giọng nữ du dương kia chậm rãi truyền tới : “ Bài hát này cũng là do người viết cho ta. Tiểu Cương. Người biết không ? Trái tim ta đang loạn nhịp. Đến tột cùng là người đang ở đâu ? “
Chứng kiến bộ dáng quái dị của Phất Lan Đức và đại sư, mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, dừng lại.
Đột nhiên, đại sư mạnh mẽ xoay người, hướng ra đường bỏ chạy, thì bị Phất Lan Đức tóm lấy bả vai chặn lại.
Phất Lan Đức khẽ quát : “ Tiểu Cương, ngươi còn muốn trốn tránh tới khi nào đây ? Đều đã tới rồi, ngươi thực sự nhẫn tâm không nhìn nàng ta sao ? “
“ Phất Lan Đức phải chăng ngươi đã sớm biết nàng ta ở đây ? Lam Phách học viện, Lam Phách học viện, Lam điện bá vương long, ta đã sớm nghĩ đến. “
Phất Lan Đức biểu hiện sự bất đắc dĩ, “ Ta làm sao mà biết được nàng ta ở chố này. Chỉ là trùng hợp mà thôi. Đi thôi. “
Ánh mắt đại sư toát ra vẻ bối rối vô cùng, vào lúc này, nội tâm của hắn tràn đầy thống khổ quen thuộc, tuyệt đối không như nỗi thống khổ nhỏ nhoi mà lúc trước thân thể Đường Tam hấp thu nhân diện ma chu hồn hoàn phải chịu. Trốn tránh hai mươi năm, hôm nay rốt cuộc đã gặp mặt, hơn nữa trong lòng còn chưa có sự chuẩn bị cho việc gặp mặt, đó là loại cảm giác như thế nào ah !
Bàn tay kiên định mạnh mẽ của Phất Lan Đức chộp vào vai đại sư, trong lòng hắn đã có chút bi thương, Long muội, ta đã đem hắn đến cho ngươi, ngươi nói thế nào cũng phải nắm giữ hắn cho chắc, đừng để hắn lại đi. “
Giống như đại sư đã dự đoán, Phất Lan Đức quả thật biết nàng ta ở Lam Phách học viện, lựa chọn đến Thiên Đấu học viện, một phần nguyên nhân chính là vì nàng ta đang ở trong Thiên Đấu thành. Phất Lan Đức đã nghĩ thông suốt rồi, dù lần này có lừa gạt đại sư, cũng muốn tác hợp cho hai người một lần nữa. Ánh mắt của thế tục quan trọng đến vậy sao ?
Còn những người khác, ngoại trừ Triệu Vô Cực quen thuộc nhất với Phất Lan Đức, và Đường Tam người thân cận nhất với đại sư, đoán được một ít, đại bộ phận không rõ đây đang xảy ra chuyện gì, cũng chỉ còn cách mở mịt đứng sau, hướng đâu đi đấy.
Hướng về phía trước chừng vài trăm thước, rừng cây dần dần thưa thớt, một khoả có bề ngoài thô tráng treo một tấm bài, bên trên khắc hàng chữ, “ Trọng địa học viện, không nhiệm vụ miễn vào. “
Lướt qua gốc đại thụ, cảnh sắc trước mắt nhất thời biến đổi.
Đó là một cái hồ nhỏ, đường kính mặt hồ không quá năm mươi thước, một dòng suối nhỏ rộng chừng ba thước chảy từ mặt khác của rừng cây, đem nước rót vào mặt hồ lặng yên. Chảy đi chảy lại. Tạo cảm giác nước trong hồ vẫn luôn duy trì hoạt động.
Bên cạnh hồ, có một gian nhà tranh đơn sơ, chỉ dùng ván gỗ và cỏ tranh để dựng, hoà hợp thành một thể với cảnh vạt chung quanh. Xung quanh nhà tranh, có một vòng hàng rào, bên trong hàng rào các loại hoa cỏ, tranh nhau đua nở, màu sắc rực rỡ, thật là tươi đẹp.
Chính trong đám hoa cỏ đó, một nữ tử đang đứng ở đó, tay cầm bình tưới nước, tưới cho đám hoa cỏ đó. Có lẽ bởi vì nghe được tiếng bước chân, ánh mắt của nàng không khỏi nhìn về phía đoàn người Sử Lai Khắc đang đi tới. Tựa hồ vì bị quấy rầy sự yên lặng mà nhíu mày.
Nhưng, khi ánh mắt của nàng xuyên qua ba vị hồn sư dẫn đường của Lam Phách học viện, rơi vào đại sư đứng phía sau Phất Lan Đức, trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc, nhẹ buông tay, bình tưới hoa rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng phanh, mặc cho nước bắn tung toé, nàng lúc này đã không quan tâm.
Xem ra đó là một mỹ phụ chừng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ váy màu xanh đơn giản, nhưng vẫn không che khuất được nét phong tình, chiếc khăn xanh quấn trên đầu bay bay, trên gương mặt có chút tái nhợt, ngũ quan xinh đẹp động lòng người, mặt mày như hoạ, tuy nhiên đôi mắt đen láy như đang hãm nhập vào tình trạng ngây ngốc, song vẫn rất có thần thái. Áo dài màu xanh, khó che nổi nét phong loan điệp chướng, ba đào mãnh liệt, phong tư thành thục, không phải người con gái bình thường có thể có được.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK