Phòng làm việc của viện trưởng.
Phất Lan Đức đầy kinh ngạc nghe Triệu Vô Cực kể về chuyến đi Tinh Đấu đại sâm lâm, sắc mặt chuyển biến mấy lần. Cuối cùng nghe mọi người bình an trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xem ra, chúng ta vẫn còn quá khinh suất.” Phất Lan Đức thở dài một tiếng sau đó nói “Lần sau đi liệp sát hồn thú, ta và ngươi dẫn đầu mang theo hai vị sư phụ. Mấy đứa nhỏ này đều là thiên chi kiêu tử, vạn nhất xảy ra chuyện gì có thể phải vĩnh biệt thiên tài.”
Triệu Vô Cực ngồi trên ghế, hắn thậm chí còn lo lắng hơn Phất Lan Đức, cười khổ nói: “Việc này cũng không thể trách ngươi. Ai biết bây giờ Tinh Đấu đại sâm lâm trở nên kì quái như vậy, ở ngoại vi mà cũng phát sinh nhiều chuyện như vậy. Như gặp phu phụ cái thế long xà. Nhưng ta không giải thích được là việc thái thản cự viên xuất hiện. Dù sao với địa vị của nó trong số hồn thú không nên xuất hiện ở ngoại vi sâm lâm. Hoàn hảo Tiểu Vũ vận khí tốt. Nếu không lần này chúng ta thật sư có tổn thất. Thẳng thắn mà nói cho dù theo ngươi nói bốn vị sư phụ bảo vệ. Gặp thái thản cự viên thì cũng tiêu đời như nhau thôi.”
Phất Lan Đức gật đầu: “Nhưng Tinh Đấu đại sâm lâm là nơi hồn thú cư ngụ gần học viện nhất. Ngoại trừ đến đó, chúng ta không có lựa chọn nữa. Nhưng theo ý tứ của ngươi, thái thản cự viên tựa như không có địch ý, nếu nó hạ sát thủ với các ngươi thì dù ngươi dùng vũ hồn chân thân cũng không chịu được, Tiểu Vũ còn sống lại càng khiến cho người khác kinh ngạc. Theo như nó nói tiếng trâu rống là cái gì? Chẳng lẽ tại Tinh Đấu đại sâm lâm còn có hồn thú khiến nó chịu khuất phục sao?”
“Tiếng trâu rống hẳn là thiên thanh ngưu mãng.” Một âm thanh cứng ngắc lại có chút quái dị truyền đến.
Triệu Vô Cực cả kinh, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân hướng nơi này đi tới nhưng cũng không để ý. Chỉ tưởng là sư phụ của học viện. Lúc này nghe âm thanh mới biết là không phải, học viện không ai có âm thanh như vậy.
“Ha ha, ta biết ngươi sẽ tới, tiểu Cương, nhanh vào đi.” Cửa mở ra, một gã trung niên nhân từ bên ngoài đi vào. Khuôn mặt nghiêm nghị. Eo lưng thẳng tắp, vừa nhìn có chút ngốc nghếch, nhưng con mắt đen đầy thâm thuý lộ ra vài tia lo lắng, nếu Đường Tam ở đây,liếc mắt một cái thì có thể nhận ra người này, bởi vì hắn chính là sư phụ của Đường Tam, đại sư.nổi tiếng hồn sư giới.
“Nào Vô Cực lại đây. Để ta giới thiệu đây là ông bạn già của ta năm đó, cũng là sư phụ Đường Tam, ngươi gọi hắn là đại sư cũng được, hồn sư giới đều gọi hắn như vậy cả.”
Triệu Vô Cực kinh ngạc nhìn đại sư “Nguyên lai ngài chính là đại sư. Ngài hảo, ta là Triệu Vô Cực.”
Đại sư ngữ khĩ vĩnh viễn đều bình thản, khuôn mặt cứng ngắc miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười “Bất Động Minh Vương không cần khách khí. Ngươi đã trở về, chắc Đường Tam cũng đã trở về, có bình an không?” Hắn vừa tới của thì chỉ nghe được Triệu Vô Cực nói Tiểu Vũ bị thái thản cự viên buông tha còn mấy câu trước hắn vẫn chưa nghe thấy.
Triệu Vô Cực cười a a nói: “Hoàn hảo, chúng ta vận khí tốt, mọi người đều bình an trở về. Lần này may mà có Đường Tam, đại sư ngài quả nhiên dạy được một hảo đồ đệ, ngài đến học viện lúc nào vậy?”
Phất Lan Đức thay đại sư trả lời Triệu Vô Cực “Hắn hôm qua mới đến, nếu không phải vì Đường Tam, chỉ sợ cả đời hắn cũng không bước qua cửa nhà ta. Tiểu Cương, ngồi đi.”
Đại sư nghe Triệu Vô Cực nói Đường Tam không sao, sắc mặt hoà hoãn nhiều. Không khách khí, kéo ghế ngồi xuống. Triệu Vô Cực bây giờ mới biết, tên thật của đại sư là tiểu Cương, tên này có chút kì lạ nhưng tràn đầy chính khí. Trước kia hắn cũng nghe không ít đồn đại về đại sư, mặc dù bản thân nhìn qua có chút gầy yếu, thực lực cũng không mạnh, nhưng tính tình nổi danh cương ngạnh. Từng vì một chuyện rời bỏ gia tộc, mới gặp Phất Lan Đức cùng một người nữa hợp thành hoàng kim thiết tam giác uy danh hiển hách.
Triệu Vô Cực với lời nói của đại sư trước khi vào cửa rất hứng thú bèn hỏi: “Đại sư, vừa rồi ngài nói là hồn thú gì? Có khả năng hấp dẫn thái thản cự viên sao?”
Trên mặt đại sư lộ vẻ ngưng trọng “Nếu Tiểu Vũ nghe được tiếng trâu rống sau đó thái thản cự viên đột nhiên buông tha nàng rời đi, chính là một giải thích hợp lý. Tại Tinh Đấu đại sâm lâm, không chỉ có thái thản cự viên là vương, còn có một tồn tại mạnh mẽ hơn nó. Nó mới chính là cường giả mạnh nhất Tinh Đấu đại sâm lâm. Nếu nói thái thản cự viên là vương thì có thể nói nó là đế hoàng. Loại hồn thú này gọi là thiên thanh ngưu mãng.”
Bất luận là Phất Lan Đức hay Triệu Vô Cực đèu chắm chú lắng nghe, trong lòng âm thầm than thở, luận về tri thức không ai có thể so sánh được với đại sư. Triệu Vô Cực cuối cùng mới hiểu tại sao hắn được xưng là đại sư.
“Mọi người đều biết, hồn thú mạnh yếu ngoại trừ năm tháng tu luyện dài ngắn, thiên phú cũng rất trọng yếu. Cũng giống hồn sư chúng ta, ngoài trừ cấp bậc tu vi và hồn hoàn ra. Vũ hồn thiên tiên mạnh yếu quyết định tiềm lực tương lai. Mà trong thế giới hồn thú, nếu phân cấp theo thiên phú thì thiên thanh ngưu mãng cùng thái thản cự viên thuộc về siêu cấp cường đại, chúng có thiên phúvô cùng là thường, khí lực mạnh mẽ. Trong Tinh Đấu đại sâm lâm hai loại hồn thú này tu vi ít nhất cũng trên năm vạn năm. Mặc dù không đạt tới mười vạn năm hồn thú nhưng bọn chúng có thể so sánh với phong hào đấu la tại hồn sư giới chúng ta. Nếu tu vi của chúng vượt qua mười vạn năm sợ rằng sẽ vượt qua cả phong hào đấu la.”
Triệu Vô Cực nói: “Đại sư, thái thản cự viên thì trước đây ta đã từng nhiều lần nghe thấy nhưng thiên thanh ngưu mãng thì là lần đầu tiên nghe được. Nó còn mạnh hơn cả thái thản cự viên, vậy năng lực của nó là cái gì?”
Đại sư thở dài nói: “Cũng giống như không ai biết hết các kỹ năng của thái thản cự viên, càng không một ai biết chính thức kỹ năng của thiên thanh ngưu mãng là gì. Trước kia từng có một vị phong hào đấu la xâm nhập Tinh Đấu đại sâm lâm, hắn tự tin với thực lực của mình, muốn nhìn xem hạch tâm của Tinh Đấu đại sâm lâm có cái gì, hắn quả thật rất mạnh. Cuối cùng cũng đi vào sâu trong sâm lâm, tới được trung tâm. Hắn kinh ngạc phát hiện nơi này không phải rừng rậm mà là một cái hồ nhỏ, hồ nước trong suốt, xung quanh cây cối tươi tốt giống như tiên cảnh chốn nhân gian.”
Hồ? Triệu Vô Cực kinh ngạc nhìn đại sư, Phất Lan Đức thần sắc lộ vẻ suy tư.
Đại sư tiếp tục nói: “Bên cạnh tiểu hồ. Vị phong hào đấu la thấy một đầu hồn thú đang uống nước. Mà hồn thú đó chính là thái thản cự viên các ngươi gặp phải, vị phong hào đấu la thấy thái thản cự viên thì rất hưng phấn. hắn đã nghe nói về sự cường đại của hồn thú này. Trong lòng hắn nổi lên ý định giao thủ cùng thái thản cự viên. Nhưng cuối cùng hắn không thể giao thủ cùng thái thản cự viên. Bởi vì ngay sau đó hắn đã sợ hãi chạy khỏi đó.”
“Tại sao? Bởi vì thiên thanh ngưu mãng?” Triệu Vô Cực mở to hai mắt chăm chú nhìn.
Đại sư gật đầu “Đúng là vì thiên thanh ngưu mãng, ngay khi vị phong hào đấu la kia chuẩn bị ra tay. Đột nhiên mặt hồ sôi trào ngay sau đó hắn thấy một cái đầu ngưu vô cùng lớn từ mặt nước trồi lên dò xét. Áp lực khổng lồ khiến vị phong hào đấu la kia rất giật mình. Hồn thú đầu ngưu thân rắn chậm rãi trồi lên mặt nước, lộ ra thân hình khổng lồ dài đến trăm thước. Lúc đó là buổi tối, hồn thú này toàn thân màu xanh, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng, ánh trăng ảm đạm như bị nó cắn nuốt. Mà chính thức dọa vị phong hào đấu la bỏ chạy là thiên thanh ngưu mãng miệng nói ngôn ngữ nhân loại. Nó hướng về vị phong hào đấu la nói ‘Loài người, tu vi ngươi còn chưa đủ, rời khỏi nơi đây đi.”
Triệu Vô Cực và Phất Lan Đức nhìn nhau, Phất Lan Đức nhịn không được nói: “Trước kia sao ta chưa nghe thấy việc này?”
Đại sư lạnh lùng nhìn hắn “Chuyện ngươi không biết nhiều lắm. Ngươi biết lúc thiên thanh ngưu mãng xuất hiện thì biểu hiện của thái thản cự viên như thế nào không? Trước mặt thiên thanh ngưu mãng nó tỏ vẻ sợ hãi. Mà ngày đó lúc thiên thanh ngưu mãng xuất hiện trong miệng phát ra tiếng hống đinh tai nhức óc. Bởi vậy, qua lời Tiểu Vũ ta đoán, thái thản cự viên nhất định là nghe thấy thiên thanh ngưu mãng kêu gọi, nên mới bỏ hết tất cả chạy tới gặp thiên thanh ngưu mãng. Thiên thanh ngưu mãng không nổi danh như thái thản cự viên vì nó rất ít khi rời khỏi thuỷ đàm ở trung tâm Tinh Đấu đại sâm lâm. Nhưng chuyện này đã thông qua vị phong hào đấu la kia truyền vào hồn sư giới, nên có một số ít người biết được nó tồn tại, mà trong số đó có ta.”
“Thì ra là như thế. Xem ra Tiểu Vũ vận khí thật tốt.”
Đại sư nói: “Triệu sư phụ, ngươi cho ta xem tư liệu về chúng đệ tử một chút, lần này các ngươi đi Tinh Đấu đại sâm lâm là vì giúp tiểu tử thực vật hệ hồn sư tìm hồn hoàn thứ ba, vậy không biết hắn tìm được hồn hoàn của hồn thú nào?”
Triệu Vô Cực a a cười nói: “Lần này vận khí thật tốt, coi như là cướp miếng thịt bên mép người ta, tiểu tử Áo Tư Tạp đoạt được một cái hồn hoàn của ngàn năm phong vĩ kê xà, có được một cái hồn kỹ thứ ba không tồi.”
“Ngàn năm phong vĩ kê xà?” khuôn mặt cứng ngắc của đại sư lộ vẻ giật mình. “Quả nhiên là tốt. Vốn ta cũng suỹ nghĩ vài loại hồn hoàn thích hợp cho tiểu tử thực vật hệ hồn sư này, phong vĩ kê xà tính tình tương đối ôn hòa, nhưng rất giảo hoạt, am hiểu nhất là chạy trốn. Bản thân tu vi không cao, nếu ta đoán không sai, hồn kỹ thứ ba của Áo Tư Tạp có liên quan đến tốc độ.”
Triệu Vô Cực than thở: “Không hổ là đại sư, ngài nói không sai, Áo Tư Tạp hồn kỹ thứ ba cùng tốc độ có liên quan. Hồn kỹ thứ ba của hắn là một loại ma cô tràng, sau khi ăn có thể phi hành một phút thời gian, tốc độ phi hành bằng tốc độc của phong vĩ kê xà.”
Đại sư kinh hãi, hiển nhiên không ngờ tới hồn kỹ mà Áo Tư Tạp thu được sẽ như thế, quả quyết nói: “Đứa nhỏ này thực vật hệ vũ hồn thiên phú trước đây chưa từng có, theo ta thấy là xuất sắc nhất trong tất cả thực vật hệ hồn sư. Tương lai tiền đồ không thể hạn lượng được.”
Phât Lan Đức cười hắc hắc nói: “Sử Khắc Lai học viện của ta chỉ thu quái vật, ngươi hôm nay mới biết sao? Đáng tiếc đây là khóa cuối cùng của học viện, bảy đứa nhỏ là học viện đệ tử cuối cùng. Ta nhất định bồi dưỡng chúng thành tài. Lần này có ngươi tương trợ, chúng ta huynh đệ đồng tâm hiệp lực, không đến mười năm phải làm cho hồn sư giới vì ba chữ Sử Khắc Lai mà chấn động.”
Đại sư tức giận trừng mắt nhìn Phất Lan Đức “Nếu không phải vì tiểu Tam ta sẽ không lưu lại. Phất Lan Đức, đừng quên ngươi đã đáp ứng ta. Sau này tiểu Tam liệp sát hồn thú ngươi phải tự mình ra tay.”
Phất Lan Đức nói: “Không vấn đề. Bất quá phải đợi hắn đạt tới cấp bốn mươi mới được.”
Đại sư là người thông minh, hai mắt vô thần trong nháy mắt phóng ra quang mang nhìn Triệu Vô Cực nói: “Triệu sư phụ, chẳng lẽ tiểu Tam đã đến cấp ba mươi rồi sao?”
Triệu Vô Cực gật đầu nói: “Ta cũng đang định hỏi đại sư về biến hóa trên người tiểu Tam có bình thường hay không ....” lập tức hắn kể lại một lần những gì đã nói với Phất Lan Đức. Kể lại toàn bộ quá trình tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm cho đại sư.
Đại sư nghe rất chăm chú, không hề bỏ sót bất cứ câu nói nào của Triệu Vô Cực. Quang mang trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
Mặc dù đại sư tính cách trầm ổn, nhưng nghe Triệu Vô Cực nói Đường Tam vài lần gặp nguy hiểm cũng không khỏi biến sắc.
Nhất là nghe Triệu Vô Cực nói Đường Tam hấp thu hồn hoàn của một đầu nhân diện ma chu tu vi vượt qua hai nghìn năm sắc mặt đại biến. Không ai có thể rõ ràng bằng hắn việc hấp thu vượt quá hạn chế hồn hoàn có hậu quả nghiêm trọng thế nào, hậu quả cơ hổ là phải chết.
Đến khi Triệu Vô Cực nói xong, đại sư mới thở dài một hơi “Tiểu Tam đứa nhỏ này ý chí so với ta tưởng tượng còn kiên cường hơn. Không nghĩ tới như vậy mà hắn vẫn có thể sống sót. Tương lai tiền đồ của đứa nhỏ này sợ rằng còn xuất sắc hơn so với ta đoán.”
Triệu Vô Cực nói: “Đường Tam có thể kiên trì có lẽ có liên quan đến Tiểu Vũ, ý chí của con người đôi khi cũng bị ngoại giới ảnh hưởng. Có thể thấy địa vị Tiểu Vũ trong lòng Đường Tam rất trọng yếu.”
Đại sư gật đầu “Ngươi nói đúng, rất có thể như thế, nhưng dù sao bản thân ý chí có quan hệ rất lớn. Đường Tam tâm chí sớm thành thục, vượt xa bạn cùng lứa.”
Triệu Vô Cực nói: “Đại sư, sau lưng Đường Tam xuất hiện tám căn chu mâu đến cùng là có chuyện gì? Nó cũng không phải hồn hoàn phụ gia năng lực. Hắn là khí vũ hồn, làm sao có thể thay đổi hình dáng bản thân? Có thể là hồn hoàn biến dị hoặc vũ hồn biến dị không?”
Đại sư nói: “Ta bây giờ không dám chắc hắn xảy ra chuyện gì. Không có khả năng là hồn hoàn biến dị, hồn hoàn của hồn thú là cố định không thể thay đổi. Mặc dù cùng các loại vũ hồn khác nhau kết hợp sinh ra hiệu quả khác nhau, nhưng bản thân hồn hoàn không có biến hoá lớn. Đường Tam đã có một hồn kỹ, sau lưng hắn lại xuất hiện tám căn chu mâu chắc chắn không phải là hồn hoàn phú dư.Về phần vũ hồn biến dị, cũng không phải không thể nhưng ta không nghĩ hắn thuộc loại này.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK