Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long đầu quải trượng trong tay Long công Mạnh Thục cong lại. Một đạo hồn lực màu trắng từ chiếc đuôi dài bắn ra. Đem thân thể nhân diện ma chu kéo về phía mình. Hắn liếc mắt một cái thấy nhân diện ma chu đã bị đập nát đôi mắt. Không khỏi âm thầm gật đầu.

Mặc dù hắn không biết Đường Tam như thế nào làm được, nhưng từ việc Đường Tam có thể công kích vào chỗ yếu hại của thủ lĩnh nhân diện ma chu này, có thể thấy được thiếu niên này lúc đối mặt với cường địch vẫn rất tỉnh táo. Ngẩng đầu nhìn Đường Tam lần nữa, trong mắt Mạnh Thục không khỏi toát lên vài phần tán thưởng.

“Gia gia, người thay ta làm chủ a!” Mạnh Y Nhiên dù sao cũng chỉ là cô gái mười sáu tuổi. Mắt thấy hồn hoàn cường đại sắp tới tay mà lại mất đi, hơn nữa cùng bị một người phá hỏng. Lửa giận trong lòng nàng thế nào nhẫn nhịn được.

Mạnh Thục vuốt vuốt lên đầu cháu gái, ý bảo nàng an tâm một chút chớ nóng nảy, ngẩng đầu hướng Đường Tam nói: “Đường Tam bây giờ ta cho ngươi hai cái lựa chọn. Ta Long công Mạnh Thục xông pha trong giới hồn sư cũng đã nhiều năm, cũng không phải không biết, khi đối mặt với nhân diện ma chu bất luận là kẻ nào đều phải tự bảo vệ mình. Cho nên ngươi giết nó coi như là việc bất đắc dĩ. Nhưng là ngươi trước sau hai lần đều phá hư cháu ta đạt được hồn hoàn, chuyện này không thể quên đi như vậy được.”

Đường Tam cố gắng khôi phục hồn lực cùng thể lực của chính mình. Một bên nhẹ nhàng cho tay vào trong chiếc hộp dài màu đen.

Cái hộp đen này không chỉ có thể phóng ra một lần, cả hộp có tổng cộng bốn mươi tám cây nõ tiễn, có thể bắn ra ba lần
Nhưng mỗi lần phải tự mình gài lại cơ quan. Tại kiếp trước của Đường Tam nếu nhìn kĩ cái hộp đen đúng ra rất nổi tiếng. Nó lấy tên theo một người rất nổi danh - Gia Cát thần nỗ.

Cái hộp hình chữ nhật có tổng cộng mười sáu lỗ, một lần có thể phóng ra mười sáu mũi tên. Trong vòng năm mươi thước có thể đâm thủng vàng đá, cực kì bá đạo.

Lúc trước Đường môn đắc tội với một môn phái, bị người ta đánh đến tận cửa nhà. Thậm chí cả nội môn đệ tử cũng xuất động.
Chỉ là một trăm ngoại môn đệ tử mang Gia Cát thần nỗ dễ dàng đem địch nhân tiêu diệt. Hơn nữa không hề lưu lại một người sống nào, từ đó Gia Cát thần nỗ danh tiếng vang vọng.

Trong tất cả các loại ám khí, trừ bỏ các loại cao nhất như Phật Nộ Đường Liên, Bạo Vũ Lê Hoa châm, Khổng Tước Linh thì Gia Cát thần nỗ trong tay Đường Tam là mạnh nhất.

Đường Tam đương nhiên biết, Gia Cát thần nỗ đối với Long công Xà bà không đủ để tạo uy hiếp, nhưng là Mạnh Y Nhiên không thể có khả năng ngăn cản. Hắn đã quá rõ ràng, nếu đối phương quá phận bức bách thì chỗ dựa chính là bằng cái ám khí này.

“Không biết tiền bối cho ta hai cái lựa chọn là gì?” Đường Tam lạnh lùng hỏi.

Trong tay hắn, cơ hoàng lần nữa đã sắp rất tốt . Chỉ cần trì hoãn chốc lát, hắn có thể có được cơ hội cắn trả khi sắp chết
Huống chi, trên người còn có các loại ám khí khác. Muốn giết hắn không phải dễ dàng như vậy.

Mạnh Thục nói: “Ta cho ngươi hai lựa chon đơn giản. Thứ nhất, ngươi gia nhập gia tộc của ta, trở thành một thành viên trong gia tộc. Nếu là người một nhà, ngươi hai lần phá hỏng vẫn như cũ đạt được hồn hoàn, cũng không làm lãng phí hồn hoàn trân quý của nhân diện ma chu này. Sự tình như vậy cũng quên đi.”

Gia nhập gia tộc? Đơn giản mà nói, nếu thật sự gia nhập, nhưng đó là chuyện cả đời, bất cứ hồn sư nào một khi gia nhập một gia tộc thì cả đời vĩnh viễn không được phản bội, phải trở thành một phần tử của gia tộc.

Tất càmọi việc làm sau này, đều sẽ bị gia tộc ước thúc.

Đương nhiên, hồn sư gia nhập gia tộc cũng được đãi ngộ cực kì tốt.

Cũng không phải không có ngoại lệ, điều kiện đầu tiên là thực lực phải mạnh hơn trình độ nhất định nào đó. Lấy tình huống Đường Tam hiện tại, nếu gia nhập một cái gia tộc như vậy hắn vĩnh viễn trở thành một người trong gia tộc. Mạnh Thục coi trọng tư chất của Đường Tam, dạng nhân tài như vậy không hề gặp nhiều.

Đường Tam lắc đầu “Xin lỗi tiền bối. Ta thích tự do, không muốn bị ước thúc. Hơn nữa ngài nói có chút không đúng, thủ lĩnh nhân diện ma chu này mặc dù bị ta giết nhưng hồn hoàn sẽ không bị lãng phí. Nếu như không phải mấy vị xuất hiện nói không chừng ta đã bắt đầu hấp thu nó rồi.”

“Cái gì?” Xà bà Triệu Thiên Hương hô lên một tiếng. Ánh mắt nhìn Đường Tam nhất thời trở nên quái dị, đồng thời lén lút huých tay vào trượng phu một cái.

Cái Thế Long Xà bên nhau mấy chục năm tự nhiên hiểu được ý tứ thê tử.

“Đường Tam, nói vậy ngươi cũng hiểu được nếu không có sự đồng ý của ta thì hồn hoàn của thủ lĩnh nhân diện ma chu này ngươi khó có khả năng hấp thu được.” Mạnh Thục thảm nhiên nói, tâm tình hắn trong giọng nói mặc dù ba động không lớn nhưng mơ hồ toát ra sát khí, làm áp lực lên Đường Tam tăng mạnh.

Đường Tam nói: “Nếu nói như vậy thì hồn hoàn của thủ lĩnh nhân diện ma chu này thật sự là lãng phí”.

Mạnh Thục nói: “Đối với chúng ta mà nói, hồn hoàn tốt như vậy cho dù lãng phí cũng không dễ dàng cấp cho ngoại nhân hấp thu.Trong giới hồn sư, thân mình cũng là một loại quy tắc. Nếu ngươi gia nhập gia tộc của ta, ta chẳng những có thể cho ngươi hấp thu cái hồn hoàn này còn có thể bảo vệ ngươi. Ngươi xem thế nào?”

Với địa vị của Long công, trước sau hai lần yêu cầu Đường Tam đã xem như nhã nhặn rất nhiều. Hắn cùng Xà bà thật sự coi trọng tư chất của Đường Tam. Dù sao đứa bé này còn nhỏ, tiền đồ trong tương lai không cách nào ước lượng được.

Đường Tam đột nhiên mở miệng nói: “Muốn ta gia nhập gia tộc của ngài không phải là không thể, nhưng mà ngài phải đáp ứng ta một việc.”

Mạnh Thục nhướng mày “Ngươi hiện tại có tư cách cùng ta nói điều kiện sao?”

Triệu Thiên Hương lại huých trượng phu một cái, cướp lời nói: “Điều kiện gì? Nói đi!”

Đường Tam trong mắt toát ra vẻ ảm đạm “Lúc trước chúng ta đụng phải một con hồn thú cường đại, nó bắt đi một người bạn của ta. Nếu như hai vị tiền bối có thể giúp đem bạn ta trở về ta đáp ứng gia nhập gia tộc của các ngươi. Nếu như bạn ta đã chết, ta đây xin mời hai vị tiền bối giúp ta báo thù.”

“Chỉ là giết một con hồn thú?” Mạnh Thục có chút ngoài ý muốn nhìn Đường Tam.

Triệu Thiên Hương tâm tư so với trượng phu thì kín đáo hơn một ít “Triệu Vô Cực không phải cùng đi với các ngươi sao? Chẳng lẽ hắn không chống lại được hồn thú nọ?”

Đường Tam gật gật đầu.

Mạnh Thục khinh thường hừ một tiếng “Triệu Vô Cực đánh không được không có nghiã là ta cũng đánh không được. Huống chi hai người bọn ta phối hợp trong Tinh Đấu đại sâm lâm này có mấy loại hồn thú có thể cùng chúng ta đối kháng chứ? Đường Tam con hồn thú đó thuộc dạng gì?”

Đường Tam vôi vàng nói: “Là một con thái thản cự viên (mấy bác cứ hỉu là con khỉ đột đi), đại khái là Vạn năm cấp trở lên.” Mạnh Thục là hồn sư cao nhất nhất mà hắn gặp qua, nếu hắn chịu ra tay đi cứu Tiểu Vũ như vậy so với tự mình đi cứu dĩ nhiên là dễ dàng hơn nhiều. Bắt được cơ hội như vậy Đường Tam sao dễ dàng bỏ qua.

Nhưng là, khi mà hai vợ chồng Long Xà nghe được bốn chữ ‘thái thản cự viên’ thân thể hai người đồng thời cứng ngắc một chút.
Vẻ khinh thường trong mắt Mạnh Thục biến mất, đồng thời ánh mắt có vẻ xấu hổ. Triệu Thiên Hương lông mày càng nhíu chặt lại, thở dài lắc đầu. Lời nói ra làm Đường Tam cực độ thất vọng: “Chúng ta làm không được.”

“Với thực lực của hai vị tiền bối chẳng lẽ không có cách nào đối phó với thái thản cự viên sao?” Đường Tam vội vàng nói.

Mạnh Thục tức giận nói: “Ngươi thì biết cái gì, thái thản cự viên chính là thượng cổ dị chủng thực lực cực mạnh. Đừng nói là chúng ta, coi như phong hào đấu la cũng không dám nói thắng được nó. Hơn nữa theo ta được biết trong Tinh Đấu đại sâm lâm này chỉ có một con thái thản cự viên. Tu vi của nó không chỉ đơn giản là vạn năm, ít nhất đã qua sáu vạn năm tu vi. Nó chính là bá chủ rừng rậm. Hơn nữa nó còn có một vị huynh trưởng cực kỳ kinh khủng. Trừ phi là tất cả phong hào đấu la của hai đại đế quốc tụ tập ở chỗ này, nếu không, ai dám nói có thể giết nó.”

Triệu Thiên Hương hướng Mạnh Thục nói: “Lão đầu tử, chúng ta cũng nên nhanh rời nơi này đi. Không nghĩ tới gặp phải thái thản cự viên ở nơi này không một tiếng báo trước. Nhìn qua tâm tình nó không quá xấu, cũng không triển khai giết chóc đám hồn sư. Nếu không Đường Tam tên tiểu tử này còn có thể sống mà đứng trước mặt chúng ta sao.”

Cái Thế Long Xà đối với phiến Tinh Đấu đại sâm lâm này hiển nhiên hiểu rõ hơn Triệu Vô Cực nhiều. Đường Tam cũng biết với thân phận của Mạnh Thục sẽ không có khả năng lừa gạt mình, nhưng mà những lời Mạnh Thục nói làm hắn gần như tuyệt vọng.
Hắn đối với thái thản cự viên đánh giá rất cao, nhưng nghe xong lời Mạnh Thục nói hắn mới biết mình phán đoán chưa đủ. Thái thản cự viên so với tưởng tượng của hắn thì còn cường đại hơn. Hơn nữa nó còn có một huynh trưởng so với nó càng lợi hại hơn. Phải tất cả phong hào đấu la mới có năng lực giết chúng, điều này chẳng tương đương phán Tiểu Vũ án tử hình sao.

Đến bây giờ Đường Tam cũng không hiểu được, tại sao hồn thú cường đại như thế lại ngẫu nhiên gặp bên ngoài Tinh Đấu đại sâm lâm.

Chính mình không có cách nào đối phó với thái thản cự viên, Long công Mạnh Thục tựa hồ có chút xấu hổ tức giận: “Tiểu tử, ngươi không phải cố ý lấy thái thản cự viên ra đùa giỡn ta chứ. Ta không có thời gian cùng ngươi chậm trễ ở chỗ này. Nếu như gia nhập gia tộc của ta, ta có thể giúp ngươi hấp thu cái hồn hoàn này. Nếu không ngươi cũng chỉ có cách lựa chọn thứ hai là để lại một cánh tay làm bồi thường đối với cháu gái ta rồi có thể đi.”

Đường Tam từ trong thất thần tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Cái Thế Long Xà. Tận sâu trong lòng hắn biết, chính mình cùng đối phương chênh lệch quá xa. Thậm chí còn không có tư cách cùng đối phương nói điều kiện. Nhưng lúc này sự quật cường trong lòng hắn đã dâng lên. Như thế nào cũng không nguyện ý thoả hiệp.

Châm rãi giơ chư cát thần nỗ lên. “Nếu các ngươi không thể giúp ta đạt thành tâm nguyện cứu Tiểu Vũ về. Ta tự nhiên không thể gia nhập gia tộc của ngươi được. Muốc cánh tay của ta thì tự mình tới lấy đi.”

Hồn lực mặc dù hồi phục được không bao nhiêu. Nhưng thể lực Đường Tam lúc này đã khôi phục một ít. Ít nhất phát động ám khí thì không vấn đề gì.

Mạnh Thục không nghĩ cái tên hồn sư nho nhỏ này dám chống đối mình. Long đầu quải trượng trong tay đập mạnh lên trên mặt đất. Phảng phất như một trận động đất, phát nên những tiếng ầm ầm. Nếu không phải Đường Tam dựa lưng vào đại thụ sợ rằng sẽ bị hồn lực cường hãn này trực tiếp đánh ngã.

“Ngươi muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Sát khí trong mắt Mạnh Thục nổi lên. Một thiếu niên thiên tài như thế mà chính mình không thể sử dụng, như vậy cũng không cần phải ở lại cái thế giới này nữa.

Ngay lúc Long công chuẩn bị ra tay đột nhiên một âm thanh hùng hậu vang lên “Long công tiền bối, hạ thủ lưu tình.”

Liên tiếp mấy thân ảnh cấp tốc tiến tới. Cầm đầu đúng là Bất Động minh vương Triệu Vô Cực, sau lưng là đám Sử lai khắc đệ tử đang bay nhanh tới. Mọi người vẻ mặt đều có chút mệt mỏi, vì tìm kiếm Đường Tam bọn họ cũng không có dừng lại.

Nhân diện ma chu trước khi chết có phát ra lệ minh, liền đưa tới Cái Thế Long Xà ở vùng phụ cận. Cũng cho chỉ dẫn phương hướng bọn họ nhưng khoảng cách quá xa không có khả năng trực tiếp tìm được. Long công dùng quải trượng đập lên mặt đất rốt cuộc chỉ dẫn phương vị lần nữa. Triệu Vô Cực lúc này mới mang theo mọi người bay nhanh tới.

Chứng kiến các đồng đội đến, tinh thần Đường Tam nhất thời buông lỏng vài phần. Thân thể thoáng một cái suýt ngã sấp xuống. May là Đái Mộc Bạch bay nhanh tới bên cạnh giúp trụ vững thân thể mới không có ngã sấp xuống.

Cùng thái thản cự viên chiến đấu, thương thế Đường Tam vốn không nhẹ. Mặc dù ăn một cây khôi phục hương tràng nhưng cũng không có khỏi hẳn. Hơn nữa đi đường cũng tiêu hao, cùng nhân diện ma chu đấu trí đấu dũng có thể nói làm thể lực cùng hồn lực của hắn cạn sạch. Nếu không phải dựa vào ý trí chống đỡ hắn sợ rằng đã sớm ngã xuống rồi.

Áo Tư Tạp vội chạy tới, trực tiếp đưa cho Đường Tam hai cây hương tràng để cho hắn ăn.

Khôi phục hương tràng hình thành một cỗ nhiệt lưu trong bụng. Trong lúc đó Đường Tam nhất thời cảm thấy thư thái hơn nhiều. Khi Áo Tư Tạp tăng lên cảnh giới hồn tôn, hiệu quả của khôi phục hương tràng cũng tăng lên. Hai cây vào bụng mặc dù hiệu quả đối với hồn lực không có điệp gia (chồng chất - chỗ này để nguyên tiếng hán hay hơn) nhưng đối với việc khôi phục thể lực thì tốt hơn nhiều so với một cây.

Chứng kiến đám người Triệu Vô Cực xuất hiện, Long công Mạnh Thục thần sắc không có gì thay đổi. Vợ chồng Cái Thế Long Xà đều ở đây dĩ nhiên sẽ không e ngại một mình Triệu Vô Cực
Nhìn long đầu quải trượng trong tay Mạnh Thục làm Triệu Vô Cực âm thầm kêu khổ trong lòng. Nhất là tám cái hồn hoàn đối với hắn sinh ra một chấn động lớn. Lần trước hắn đã dùng quá một lần võ hồn chân thân, hiện tại chỉ có năm mươi phần trăm thực lực. Đừng nói là Mạnh Thục, cho dù là Xà bà Triệu Thiên Hương hắn cũng không đối phó được.

“Vị này chắc là Long công tiền bối. Vãn bối Triệu Vô Cực ngưỡng mộ đã lâu.”

Cái này gọi là “thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân” (không ra tay đánh người có khuôn mặt tươi cười). Mạnh Thục liếc Triệu Vô Cực một cái. “Bất động minh vương không cần khách khí. Ngươi đến giúp hảo đệ tử khi dễ Mạnh gia ta sao? Phong vĩ kê quan xà còn chưa tính, đệ tử ngươi lại giết con mồi của cháu gái ta. Ngươi cũng phải cho ta một cái công đạo.”

Triệu Vô Cực nói: “Tiền bối, ta xem ra trong việc này có chút hiểu lầm. Ta với bọn nhỏ này là sư phụ nhưng Đường Tam lại không tính là đệ tử của ta. Sư phụ hắn là một người khác hoàn toàn. Ta thì không dám.”

“Nga?” Mạnh Thục sửng sốt một chút, trong lòng thầm run sợ. Thầm nghĩ, Đường Tam là thiếu niên mà thực lực đã kinh người như thế, như vậy sư phụ hắn chẳng phải là …..

Triệu Vô Cực dù sao cũng là người khôn khéo. Nhìn thấy vẻ do dự trên mặt Mạnh Thục lập tức chặn lại nói: “Long công tiền bối, có thể mời ngài bước ra vài bước nói chuyện được không?”
Mạnh Thục nhíu mày. Nhưng vẫn gật đầu, lúc này mặc dù hắn chiếm ưu thế áp đảo tự nhiên sẽ không sợ Triệu Vô Cực có âm mưu gì. Long đầu quải trượng điểm nhẹ trên mặt đất đã đem bản thân bắn ra ngoài hai mươi thước.

Triệu Vô Cực vội vã đi theo, thấp giọng hướng Long công nói gì đó.

Vừa mới bắt đầu trên mặt Manh Thục toát lên vẻ kinh ngạc. Dần dần sắc mặt hắn có chút khó coi.

Triệu Vô Cực biểu tình rất bình tĩnh cũng rất khách khí. Trong chốc lát công phu, hai người đã kết thúc cuộc nói chuyện.
Mạnh Thục đi trở về bên thê tử cùng cháu gái. Thấp giọng nói với Xà bà mấy câu, Xà bà đồng thời lộ ra thần sắc kinh ngạc. Ánh mắt nhìn Đường Tam đã có sự thay đổi. Mà hết thảy, đều rơi vào trong mắt Đường Tam.

Triệu lão sư cùng bọn họ nói cái gì vậy? Nói cho bọn họ rằng hắn là đệ tử của Đại sư sao? Mà sư phụ mặc dù đối với võ hồn có nghiên cứu rất sâu nhưng thực lực bản thân cũng không cao cường. Tựa hồ không đủ để gây ra uy hiếp đối với Cái Thế Long Xà được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK