Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đường Tam mỉm cười nói: “Sư phụ làm việc luôn luôn nghiêm túc, chỉ cần thực hiện tốt những gì sư phục giao sẽ không có vấn đề gì.”

Đái Mộc Bạch cười nói: “Trừ ta cùng tiểu Áo, các ngươi năm ngươi đều là đồng niên, không nghĩ tiểu Tam vẫn là tiểu tam, tiểu Vũ là tiểu ngũ thật trùng hợp.”

Mập mạp cười hắc hắc nói: “Ba vị muội muội kêu tứ ca cho dễ nghe một chút.”

Tiểu Vũ trừng mắt giơ tay ra nói: “Không thành vấn đề, đưa hồng bao đây ta gọi.”

Mập mạp sửng sốt: “Cái này .....”

Trữ Vinh Vinh càng yêu cầu khó khắn hơn: “Mập mạp, chỉ cần ngươi thực lực bằng Tam ca ta sẽ gọi ngươi một tiếng ca.”

Chu Trúc Thanh trả lời rất đơng giản. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mã Hông Tuấn, chỉ nói ba chữ: “Đánh thắng ta.”

“Quên đi, ta nhịn.” Mập mạp buồn bực khoát tay: “Các ngươi có ai vào thành không? Khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi, ta đi vào thành giải trí.”

Đái Mộc Bạch gần đây cũng có chút khó chịu, nhưng qua chuyến đi Tinh Đấu đại sâm lâm, quan hệ của hắn và Chu Trúc Thanh vât vả lắm mới hòa hoãn một chút, lúc này tự nhiên sẽ không phá hư hình tượng mình mới lập nên. Ngẩng đầu nhìn trời làm bộ không liên quan.


Áo Tư Tạp ngáp ngáp: “Không đi, ta trở về ngủ. Rốt cục cũng ba mươi cấp, sau này có thể thanh nhàn một chút.”

Ba nữ hài tử đều trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn. Các nàng hiển nhiên biêt tên mập mạp này vào thành làm chuyện gì. Đang lúc này, Đường Tam đột nhiên mở miệng noi: “Ta cùng đi với ngươi.”

Mập mạp con mắt sáng ngời. Lén nhìn thoáng qua sắc mặt Tiểu Vũ khẽ biến: “Lão Tam, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”

Đường Tam sửng sốt một chút: “Nghĩ kĩ cái gì? Ta muốn tìm một tiệm rèn xem có thể thuê hai vị thợ rèn chế tạo một it vật không, nếu không lấy lực lượng một mình ta muốn chế tao trang bị cho các ngươi phải chờ tới lúc nào.”

Trữ Vinh Vinh cười: “Ta biết Tam ca sẽ không xấu xa như ngươi.”

Tiểu Vũ sắc mặt đã khôi phục bình thường: “Ta và ngươi cùng đi nhé.”

Đường Tam mỉm cười lắc đầu nói: “Quên đi, ta đi một mình thôi. Lần này ngươi đã bị không ít sợ hãi. Ở lại học viện nghỉ ngơi cho tốt. Ta sẽ trở lại nhanh thôi.”

Tiểu Vũ không kiên trì tiếp, gật đầu đáp ứng.

Mập mạp tức giận nhìn Trữ Vinh Vinh: “Thế nào là xấu xa chứ? Ta là đi giải quyết vấn đề tà hoả, đây chính là viện trưởng đặc phê. Tiểu Tam, chúng ta đi thôi.”

Đường Tam cười khổ nói: “Ngươi lúc thì lão Tam, lúc thì tiểu Tam, có thể thống nhất cách xưng hô không?”

Mập mạp cười hắc hắc nói: “Vậy gọi ngươi là tiểu Tam đi, ngươi dù sao cũng chỉ lớn hơn ta hai tháng. Đi thôi.” Hắn tựa hồ có chút nhịn không được kéo Đường Tam hướng lối ra hôc viện mà đi.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Trữ Vinh Vinh nói thầm bên tai Tiểu Vũ: “Ngươi không sợ Tiểu Tam của ngươi bị mập mạp dậy hư sao? Đổi lại là ta, ta chắc chắn đi theo.”

Tiểu Vũ mỉm cười nói: “Nam nhân cũng phải có một không gian tự do. Hơn nữa ta không tin tiểu Tam bị mập mạp dạy xấu.”

Trữ Vinh Vinh cười nói: “Nhìn bộ dáng đắc ý của ngươi kìa. Hay cho một đôi tình nhân a ca a muội.”

Tiểu Vũ mặt đỏ, hai tay đánh tới Trữ Vinh Vinh: “Không nên nói lung tung, ta cũng tiểu Tam là huynh muội.”

Trữ Vinh Vinh cười cười. Chạy hướng túc xá cười nói: “Được rồi, không phải giải thích. Ta biết các ngươi là huynh muội, so với huynh muội ruột thịt còn thân thiết hơn.”

“Chán ghét.” Tiểu Vũ cười đuổi thêo, nhị nữ ở cùng túc xá tự nhiên chạy về cùng một hướng.

Áo Tư Tạp cũng trở về túc xá. Ánh mắt Đái Mộc Bạch rơi vào người Chu Trúc Thanh: “Trúc Thanh.”

Chu Trúc Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Ta đi tu luyện.” Nói xong liền quay người rời đi.

Đái Mộc Bạch tiến tới chắn trước người Chu Trúc Thanh: “Chúng ta có thể nói chuyện được không? Ta nhớ khi còn bé ngươi không giống thế này.”

Chu Trúc Thanh cười lạnh: “Vậy còn ngươi? Khi còn bé ngươi giống bây giờ sao? Song bào thai, hừ.” Hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Mặc dù nàng nói nhiều hơn so với mọi khi, nhưng ngữ khí lạnh lẽo như băng môn đem Đái Mộc Bạch cự tuyệt.

Nhìn Chu Trúc Thanh rời đi. Đái Mộc Bạch không đuổi thêo, trên mặt lộ ra một tia cười khổ: “Chẳng lẽ đây là báo ứng? Nghĩ tới ta phong lưu đâu chỉ một hai ngày. Ai, báo ứng, có lẽ thật sự là báo ứng.”

Đái Mộc Bạch không có nói cho người khác quan hệ giữa hắn và Chu Trúc Thanh. Nếu bọn họ không có quan hệ gì, cho dù Chu Trúc Thanh có xinh đẹp hơn nữa thì luôn luôn cao ngạo tà mâu bạch hổ sao lại chịu thấp giọng nói chuyện chứ?

Tác Thác thành. Vừa vào thành mập mạp liền chia tay Đường Tam đi giải quyết vấn đề tà hoả. Trên đường hắn đã nhiều lần dụ dỗ Đường Tam, hy vọng kéo Đường Tam đi theo. Nhưng Đường Tam ý chí kiên định, không bị hắn mê hoặc, cùng mười hai tuổi nhưng tâm chí chênh lệch thật lớn.

Tác Thác thành vẫn phồn hoa như trước, lúc này là buổi sáng, các cửa hàng đều mở cửa buôn bán, huyên náo ồn ào cùng Sử Lai Khắc học viện thanh tĩnh hoàn toàn bất đồng.

Mục đích chuyến đi này của Đường Tam rất đơn giản, chính là muốn tìm kiếm một tiệm rèn thích hợp. Tối hôm qua, trước khi ngủ hắn đã suy nghĩ về đề nghị của Trữ Vinh Vinh. Nếu chỉ có một mình thì tự thân hắn chế tạo cũng đủ sử dụng nhưng muốn cung cấp cho người khác thì một mình hắn hiển nhiên là không thể.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK