Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Âm thanh sàn sạt to dần. Đến phụ trợ hồn sư Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp cũng có thể cảm giác được rõ ràng, không biết được sinh vật kia đến nhanh cỡ nào.

“Chu Trúc Thanh, nhin xem đó là cái gì.” Triệu Vô Cực trầm giọng hạ lệnh.

Chu Trúc Thanh cũng không lên tiếng, lặng lẽ phóng người lên, lợi trảo trên tay bắn ra, bay nhanh đến một gốc cây đại thụ, động tác như giẫm trên đất bằng, hướng về phía có âm thanh xem xét.

Thị giác của mèo thật phi thường, ban đêm cũng không ngoại lệ, huống chi bây giờ mới là giữa trưa.

Rất nhanh, nghe thấy tiếng Chu Trúc Thanh từ trên cây truyền đến: "Tựa hồ là một con Phi Xà. Chỉ là nó bay không cao, chỉ cách mặt đất khoảng ba thước, đang ở phía trước. Trên đầu có một cái bướu, so với đầu còn muốn to hơn, đỏ như máu. Cái đuôi rất lạ, hình giống như cái quạt."

Hai mắt Triệu Vô Cực sáng rực: "Là Phong vĩ kê quan xà, là loại hồn thú hiếm thấy. Cái bướu trên đầu nó có rất nhiều tác dụng kỳ diệu. Áo Tư Tạp, ngươi thật may mắn, đáng tiếc không biết con Phong vĩ kê quan xà này bao nhiêu năm.Chu Trúc Thanh theo dõi hoạt động của nó, nếu có biến hoá lập tức hồi báo."

“Nó đang hướng về phía chúng ta, tốc độ rất nhanh. Bất quá, thân nó có chút không tốt.”

Đường Tam đột nhiên hỏi: ”Phong vĩ kê quan xà này dài khoảng bao nhiêu, cánh màu gì?”

Chu Trúc Thanh trả lời: ”Cánh màu đỏ nhạt, chiều dài đại khái trong khoảng từ sáu đến tám thước.”

Đường Tam trong đầu nhớ lại một chút, dùng giọng chắc chắn nói:” Đây là một con Thiên niên Phong vĩ kê quan xà. Cánh màu đỏ nhạt là tiêu chí nó đã tiến hoá ngàn năm. Dựa theo chiều dài của thân mà xét, sáu đến tám thước, hẳn là tuổi chừng một ngàn ba trăm đến một ngàn tám trăm năm. Rất thích hợp với Áo Tư Tạp."

“Phong vĩ kê quan xà không có độc, rất hiếm thấy loại rắn không độc cường đại này. Cách tấn công chỉ là dùng thân thể quấn quanh địch nhân, xiết chặt khiến không thở được. Nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa trong đuôi nó chứa các loại chất trợ giúp, hiệu quả khi nguy hiểm có thể trong nháy mắt gia tăng tốc độ. Nếu ngươi có được Hồn hoàn này thì kỹ năng tiếp theo và tốc độ có liên quan với nhau, có thể là phụ trợ tăng tốc. Ngươi chọn Hồn hoàn phụ gia tốc độ cho bản thân là lựa chọn chính xác. Bởi vì Phong vĩ kê quan xà lực công kích không mạnh, rất bình thường, nên tuổi ngoài ngàn năm rất hiếm thấy. Lần này đúng là ngươi gặp may rồi.”

Hai mắt Áo Tư Tạp nhất thời sáng rực lên: ”Tiểu Tam, ngươi chính là bách khoa toàn thư của vũ hồn giới. Lợi hại, thật sự lợi hại.”

Không chỉ mình hắn, ngoại trừ Tiểu Vũ, mọi người kể cả Triệu Vô Cực đều nhìn hắn với một ánh mắt có chút khác thường. Phải biết, hồn thú cũng như vũ hồn, có ngàn vạn điều kì quái. Phân biệt tuổi tác, cấp bậc càng không dễ dàng phán đoán. Đường Tam chỉ cần nghe Chu Trúc Thanh tả qua đã có thể phán đoán chuẩn xác như thế. Cho bọn họ biết đang đối mặt với hồn thú loại gì, các tình tiết cụ thể cũng đều có thể nói ra. Có thể thấy được sự hiểu biết của hắn đối với hồn thú cỡ nào. Đến Triệu Vô Cực cũng tự hỏi bản thân có khả năng làm được hay không.

Đường Tam cười khiêm tốn nói: ”Đây chính là công lao của sư phụ.”

Có thể dạy Đường Tam thành một quyển Bách khoa toàn thu chính là Đại sư. Đại sư nghiên cứu tất cả các loại vũ hồn đã đến cực hạn. Là đệ tử của hắn, Đường Tàm ngoại trừ thực lực bản thân không kém, kiến thực lý thuyết cũng đủ để trở thành một sư phụ của học viện.

Triệu Vô Cực nhin không được hỏi: ”Nếu ngươi tinh thông về các loại hồn thú, vậy cách bắt loại hồn thú này như thế nào là tốt nhất?”

Đường Tam không chút do dự trả lời: ”Loài rắn nào cũng sợ bị chim công kích, nhất là sợ loài hạc trường uế (ND: là một loài chim). Mặc dù trong chúng ta không ai có Hạc vũ hồn nhưng Vũ hồn của Bàn Tử là phượng hoàng, có thể coi là một loài chim. Vũ hồn trên người hắn nhất định có thể có tác dụng khắc chế Phong vĩ kê quan xà này. Lực công kích của Phong vĩ kê quan xà cũng không mạnh. Chúng ta cẩn thận đừng để nó chạy thoát là được.”
“Đến rồi”. Đúng lúc này âm thanh của Chu Trúc Thanh vang lên. Trong lúc quát khẽ, nàng cũng từ không trung hạ xuống, không hề có chút sợ hãi dù đối phương là một Thiên niên hồn thú. Đệ nhất hồn hoàn U minh đột thứ phát động. Đó là một con rắn thật lớn, hình dáng dài sáu bảy thước y như Chu Trúc Thanh miêu tả. Trên đầu nhô lên một bướu thịt đỏ tươi, nhìn qua có chút nanh ác. Thân hình bay nhanh tới đúng lúc Chu Trúc Thanh còn đang ở trên không. Chu Trúc Thanh từ trên không dùng u minh đột thứ nhằm nhục quan (bướu) trên đỉnh đầu nó vỗ mạnh xuống.

Phong vĩ kê quan xà phản ứng rất nhanh, mặc dù đang vọt tới phía trước cũng vội vàng quay đầu một vòng. Một trảo của Chu Trúc Thanh không đánh đúng cái bướu mà lại đánh lên trên người nó. Nhưng một trảo đánh ra cũng tạo được ảnh hưởng khiến cho tốc độ Phong vĩ kê quan xà, nhất thời chậm lại vài phần.

Phong vĩ kê quan xà tựa hồ sợ hãi, đầu rắn há ra một cái miệng, nhằm Chu Trúc Thanh phun ra một luồng hơi mù. Đồng thời, cái bứớu đỏ tươi trên đầu nhất thời sáng rực, tốc độ vừa mới trì trệ trong nháy mắt tăng lên.

Đái Mộc Bạch không cần suy nghĩ hét lên: ”Cẩn thận”. Vì quan tâm nên tất loạn, nảy ra sự sợ hãi. Trước tiên hắn liền phát động thiên niên hồn hoàn kỹ năng của chính mình - Bạch hổ kim cương biến.

Thân thể phóng đại, Đái Mộc Bạch hướng Phong vĩ kê quan xà vọt tới

“Thất bảo nổi danh, nhị nhật: tốc!” giọng Trữ Vinh Vinh lúc này vang lên. Đái Mộc Bạch cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, tốc độ gia tăng. Vừa lúc phát chiêu chế trụ Phong vĩ kê quan xà.

Phanh một tiếng thật lớn. Đái Mộc Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình bay ra đằng sau gần mười thước. Nhưng Phong vĩ kê quan xà thân hình khổng lồ đang vọt tới trước cũng xả thân trên không trung, vặn vẹo một trận rồi rơi dài trên mặt đất.

“Nó phun ra sương mù chỉ để doạ người chứ không độc”. Âm thanh Đường Tam tức thì vang lên. Cùng lúc đó, trên mặt đất Lam ngân thảo đã chuẩn bị bay lên, Trói Phong vĩ kê quan xà đang nằm dài trên mặt đất, nhất là ở hai cánh của nó, khiến nó không cách nào có thể bay đi.

Bàn Tử toàn lực phóng thích vũ hồn. Phong vĩ kê quan xà có lẽ cũng cảm thấy khí thế Hoả phượng hoàng, thân thể hơi run lên một chút. Nhưng dù sao nó cũng là một thiên niên hồn thú, cũng không phải dễ dàng, can tâm chịu chết. Mặc dù không cách nào phi hành, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hành động.

Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể phong vĩ kê quan xà chợt trở lên nhanh nhẹn, chẳng những Lam ngân thảo không cách nào đâm vào da nó, ngược lại dù bị lam ngân thảo khống chế, do vạn vẹo kịch liệt của nó vẫn có thể di chuyển ra ngoài. Mặc dù không thể phi hành, nhưng nó di động trên mặt đất tốc độ vẫn nhanh như trước, vô cùng kỳ lạ. Trong chớp mắt đã chạy ra ngoài mười thước.

“Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu” Giọng Triệu Vô Cực trầm trầm vang lên. Nương theo đó, thân người hắn loé sáng lên hồn hoàn thứ ba. Thân thể Thiên niên phong vĩ kê xà chợt cứng ngắc một chút, tốc độ chậm lại. Triệu Vô Cực kỹ năng hồn hoàn thứ ba Trọng lực tăng cường.

Ngay sau đó, hai cái hồn hoàn thứ tư, thứ năm cùng sáng lên trên người Triệu Vô Cực. Thân thể hắn chợt nhảy lên rồi hạ xuống, tác dụng của kỹ năng hồn hoàn thứ tư là truy tung, vừa lúc hướng tới Phong vĩ kê quan xà trước mặt, trọng lực phát động.

Mặc cho Phong vĩ kê quan xà nhanh nhẹn thế nào, trước hồn lực mạnh mẽ của Triệu Vô Cực cũng không có cách nào thi triển.

Đứng bất động mà có thể đối phó với một Thiên niên hồn thú dễ như trở bàn tay. Nhìn qua thấy hắn tựa hồ không làm gì, nhưng trong nháy mắt đã bộc lộ được thực lực, làm cho chúng đệ tử trong lòng thấy lạ lùng. Đường Tam cũng hiểu ngày đó mình đánh hoà với Triệu Vô Cực là chuyện may mắn cỡ nào. Nếu ngày đó Triệu Vô Cực cùng sử dụng luôn hồn kỹ liên hợp thì chính bản thân mình sợ rằng ngay cả phóng ám khí cũng không có cơ hội.

Triệu Vô Cực đưa tay xem xét, sờ nắn đầu Phong vĩ kê quan xà, thấy nó còn cử động, tay kia đặt lên thân mình nó bắn ra một phát. Phong vĩ kê quan xà bị thực lực mạnh mẽ, hùng bạo đó đánh tới khiến thân thể cứng ngắc. Nếu không phải Triệu Vô Cực cần lưu lại mạng của nó, chỉ một ngón tay này cũng khiến nó không thể dậy được nữa.

“Thành công rồi” mọi người hưng phấn, đồng loạt hoan hô vang dội. Áo Tư Tạp cũng chỉ mới 14 tuổi mà thôi, cảm giác hưng phấn không thể dùng lời mà tả được, vội vã chạy tới phía Triệu Vô Cực.

Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh Đường Tam, cúi đầu, mặt mở to lộ vẻ không đành lòng: ”Có nhất định phải liệp sát hồn thú hay không chứ?”

Đường Tam than nhẹ: ”Cá lớn nuốt cá bé, đây chính là nguyên tắc sinh tồn. Nếu con mãng xà này mạnh hơn chúng ta, ngươi cũng hiểu nó có chịu buông tha cho chúng ta không?”

Tiểu Vũ không nói gì, nhưng thuỷ chung vẫn cúi đầu, sắc mặt vẫn như trước, có chút tái nhợt.

Triệu Vô Cực rút từ bên hông ra một thanh đoản đao đưa cho Áo Tư Tạp: ”Đêm dài lắm mộng, động thủ đi. Đâm vào phía dưới cái bướu là có thể đâm vào não nó, hồn hoàn này sẽ là của ngươi.”

Áo Tư Tạp hưng phấn tiếp nhận đoản đao. Lúc này, Thiên niên hồn thú đã ở trước mặt, chỉ một đao là có thể đắc thủ, lấy được hồn hoàn thứ 3. Hắn hưng phấn đến mức hai tay run rẩy.

Ngay khi Áo Tư Tạp chuẩn bị động thủ, một tiếng quát chói tai chợt vang lên:”Dừng tay”

Ngay sau đó, có hai đạo nhân ảnh bay tới trước Phong vĩ kê quan xà, xuất hiện trước mặt mọi người.

Hai người một già, một trẻ, đều là nữ nhân. Lão bà ước chừng khoảng sáu bảy mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, hình dáng chỉnh tề. Mặc dù tuổi đã cao nhưng tinh thần cực kỳ quắc thước, mặt mũi hồng hào như trẻ con, đối mắt phát xạ tinh quang nhấp nháy. Tay phải cầm một quải trượng đầu rắn khoảng ba thước, trên người có sáu hồn hoàn, cao thấp cùng dao động.

Tuy thân thể không phát sinh biến hoá, nhưng nhìn biểu hiện của hồn hoàn là biết bà đã sử dụng vũ hồn bản thân, không cần hỏi, quải trượng trên tay chính là vũ hồn rồi.

Bên cạnh lão phụ là một cô gái xinh đẹp, tóc ngắn ngang tai. Coi bộ dạng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Một thân trang phục bó sát, thấy vóc người nẩy nở, phát dục thật tốt. Đôi mắt màu nâu nhìn vào Phong vĩ kê quan xà trong tay Triệu Vô Cực. Tay nàng cũng cầm một quải trượng đầu rắn, bất quá chỉ hơi ngắn hơn quải trượng của lão phụ một chút, chỉ khoảng hai thước. Trên người cũng chỉ có hai cái hồn hoàn, chính là Bách niên hồn hoàn.

Lão phụ cùng tiểu cô nương xuất hiện khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng khi thấy trên ngừoi lão phụ chỉ có sáu cái hồn hoàn thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Triệu Vô Cực cũng có tới bảy cái hồn hoàn. Chỉ có nhất là cái hồn hoàn màu đen sẫm kia chính là Vạn niên hồn hoàn là có khả năng uy hiếp.

Phía bên bọn Đường Tam có chút buông lỏng, lão phụ sắc mặt đã có chút thay đổi.

Lúc trước, bà nghe thấy Triệu Vô Cực nói chuyện với Áo Tư Tạp nên mới cao giọng ngăn cản. Tới gần, mới nhìn qua đã thấy trên người Triệu Vô Cực có tới bảy cái hồn hoàn.

“Hồn thánh. Đây mới chỉ là phía ngoài Tinh đấu đại sâm lâm, sao lại xuất hiện một gã hồn thánh?” lão phụ tâm thần chợt chùng xuống, biết rằng sự tình hôm nay sợ rằng có thể sẽ không tốt cho lắm.

“Có chuyện gì không?” Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn lão phụ một cái, ắnh mắt rơi vào quải trượng đầu rắn trên tay bà ta trong lòng không nhịn được, nhớ tới một người. Âm thanh hắn cũng không ngang ngược, mà ngược lại nghe còn có chút ôn hoà. Điều này trong thâm tâm hắn tự sinh ra chút kinh ngạc. Thực lực đối phương vốn không bằng mình, sắc mặt rõ ràng là bất thiện, chính là vì Thiên niên Phong vĩ kê quan xà mà tới đây.

Lão phụ ho khan một tiếng, gương mặt ôn hoà trở lại nói: ”Xin chào ngài, ngài hồn thánh. Phong vĩ kê quan xà này không thể giao cho thằng bé kia được”.

Triệu Vô Cực một tay áp chế Phong vĩ kê quan xà, ánh mắt hướng Áo Tư Tạp ý nói hắn đợi một chút rồi chuyển qua lão phụ hỏi:”Tại sao?”

Lão phụ lúc này tinh thần tựa hồ đã hoà hoãn lại vài phần:”Mãng xà này là do chúng ta phát hiện trước, hơn nữa đã xuất thủ liệp sát nó. Nếu không chúng ta như thế nào lại đuổi tới đây?”



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK