Mặc dù trong lời nói của Tiểu Vũ có điểm đáng ngờ nhưng dù sao nàng còn sống trở về, ai có thể tưởng tượng nàng cùng Thái Thản Cự Viên có quan hệ gì chứ ? Mọi người đều tự nhiên là tin tưởng.
Triệu Vô Cực gật gật đầu nói: “Trở về là tốt rồi. Sau khi ngươi bị bắt đi làm cho tiểu tam như nổi điên, đòi Ma cô tràng của Áo Tư Tạp để đuổi theo ngươi …" Lập tức, lão ngắn gọn đem mọi chuyện lúc trước phát sinh hết thảy nói lại một lần, Áo Tư Tạp cũng lập tức tạo ra một cây khôi phục hương tràng.
Nghe Triệu Vô Cực nói xong, Hai mắt của Tiểu Vũ đỏ lên, nước mắt như diều đứt giây không ngừng rơi xuống. Nhìn Đường Tam đang bị bao vây trong huyết vụ, nàng thì thào nói nhỏ: “Ca, ngươi ngàn vạn lần không nên xảy ra việc gì. Đều là do ta không tốt. Đều trách ta làm cho ngươi lo lắng, ngươi nhất định phải cố gắng lên. Chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại, khiến cho ta như thế nào đều có thể.
Tiểu Vũ thực sự rất hối hận. Nhất thời sơ suất quên thu liễm hơi thở của mình. Thế nên bị Nhị Minh phát hiện chạy tới cùng nàng gặp lại. Nếu như không phải nàng bị Nhị Minh bắt đi cũng sẽ không phát sinh nhiều rắc rối như vậy. Đường Tam lúc này cũng sẽ không lấy trạng thái như vậy hấp thu hồn hoàn.
Nhưng lúc này nói cái gì đều muộn, chỉ có thể hy vọng vào ý chí và sự kiên định của Đường Tam để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Lúc này trong ý chí của Đường Tam chỉ có một câu nói, Tiểu Vũ, ta nhất định sẽ đi cứu ngươi. Chính nhờ vào cái ý niệm này trong đầu, bất luận thống khổ cở nào hắn đều cố gắng chống đỡ. Không cho tinh thần của bản thân trước tiên sụp đổ. Đến lúc sống chết trước mắt, Năng lực trụ cột mà Đường Tam tu luyện từ nhỏ hiển lộ ra. Thân thể của hắn so với những đưa trẻ cùng tuổi cường tráng hơn rất nhiều, huyền thiên công còn là thứ nội công chính tông vô cùng đàn hồi của đạo môn.
Nếu như năng lượng của hồn hoàn từ Nhân diện ma chu có ý thức nhất định sẽ phát hiện cỗ năng lượng bạo lệ của nó mỗi lần đều tựa hồ muốn đem cơ thể Đường Tam phá tan, nhưng Đường Tam tại cuối cùng thời khắc luôn dùng kiên cường dẻo dai cơ thể mang luồng bạo lệ đó ngăn cản trở về.
Mà mỗi lần chống đỡ như vậy, năng lượng ẩn chứa trong hồn hoàn của nhân diện ma chu đều bị thân thể Đường Tam từng giọt, từng giọt hấp thu. Cứ liên tục như vậy, luồng bạo lệ năng lượng không ngừng suy yếu.
Đường Tam hiện tại gặp phải một vấn đề mấu chốt là sau khi năng lượng hồn hoàn bị hấp thu làm sao để cùng thân thể, huyền thiên công và võ hồn lam ngân thảo dung hợp làm một.
Cho dù lam ngân thảo thân mình nhỏ yếu, đối với lực lượng đến từ bên ngoài không có bài xích. Nhưng năng lượng hồn hoàn của Nhân diện ma chu quá mức bá đạo thế nên lam ngân thảo vũ hồn có chút không muốn hấp thu. Chính quá trình loại trừ lần nhau này gây cho Đường Tam nỗi thống khổ lớn nhất.
May mà trước khi hấp thu hồn hoàn, Đường Tam vừa ăn một cây khôi phục hương tràng của Áo Tư Tạp, nếu không thể lực không thể tiếp tục duy trì được.
Xương cốt trên người Đường Tam bắt đầu liên tục phát ra ‘ đồm độp ‘âm thanh. Mặc dù âm thanh này không lớn nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách, phảng phất thân thể Đường Tam tùy thời đều có thể vỡ tan.
Trong làn huyết châu đang tràn ra bên ngoài theo làn da, dần dần có thêm một tầng màu xám mờ nhạt. Theo quá trình hấp thu của hồn hoàn, năng lượng ẩn chứa trong Nhân diện ma chu một phương thức cực kỳ cường ngạnh tiến hành tẩy cân dịch tủy đối với cơ thể của Đường Tam. Quá trình đó cực kỳ thống khổ, làm người khác không cách nào tưởng tượng.
Rốt cuộc, tại ý chí kiên định của Đường Tam, tất cả các luồng năng lượng trong cơ thể bắt đầu thỏa hiệp, bắt đầu quá trình hấp thu chuyển đổi lẫn nhau.
Huyết châu không hề tràn ra nữa, lông mày đang nhíu chặt của Đường Tam cũng giãn ra vài phần. Một tầng màu lam quang mang nhàn nhạt bắt đầu từ trong cơ thể yên lặng tràn ra.
Triệu Vô Cực vui mừng lẫn sợ hãi nói: “Thành công rồi…. Thời khắc nguy hiểm nhất đã qua đi, hiện tại là quá trình chuyển hóa của hồn lực. Tiểu tử Đường Tam này không hổ là kẻ sáng tạo kỳ tích, hai ngàn năm hồn hoàn của Nhân diện ma chu đều bị hắn hấp thu. Cái thế long xà cũng cũng thật may mắn, hồn hoàn này nếu cho cháu gái bọn hắn hấp thu chỉ sợ là chống đỡ không nỗi.
Nương theo sự phóng thích của quang mang màu lam, một cây Lam ngân thảo chậm rãi sinh trưởng xung quanh thân thể Đường Tam. Thể tích của Lam ngân thảo cũng không có nhiều biến hóa so với trước kia ngược lại còn nhỏ đi một ít. Từ màu đen cũng biến thành màu lam tím, đó là một loại dung hợp nhan sắc, cũng không có xuất hiện hoa văn.
Lúc này Lam ngân thảo to chừng hai ngón tay, cùng trước kia bất đồng chính là thân thể có chút sang bóng, phảng phất trên thân có phut thêm một tầng men lòe lòe tỏa sáng.
Triệu Vô Cực lệnh cho mọi người lui về phía sau một khoảng cách, lão biết đây bởi vì Đường Tam vừa tăng lên thực lực, bản thân có chút khống chế không được mới tạo ra tình trạng hồn lực tràn ra ngoài. Lấy tình trạng thân thể của Đường Tam lúc trước, có thể không chế được nguồn năng lượng vừa tăng lên này mới ký quái.
“ A..” Đột nhiên, lúc mọi người cho rằng mọi chuyện đã ổn, lông mày của Đường Tam chợt cau chặt, phát ra một tiếng hét thảm, thân thể chợt kịch liệt co rút, lồng ngực mạnh mẽ nẩy lên, cả người cong lại. Hình dáng cực kỳ kinh khủng làm cho người ta cảm tháy sợ hải.
“ Ca ... “ Tiểu Vũ thét lên một tiếng, nước mắt bất chợt tràn ra. Gắt gao nắm chặt tay, cũng không hay biết móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay.
Triệu Vô Cực cũng cực kỳ kinh hãi,
Vừa lại xảy ra chuyện gì?
Trong lúc mọi nguời giật mình,
Đột nhiên vang lên tiếng vải bị xé, quần áo sau lưng Đường Tam đột nhiên trong nháy mắt bị xé nát. Đái Mộc Bạch đứng sau lưng Đường Tam thấy rõ ràng từ hai bên xương sống của Đường Tam nhô ra bốn cái nắm tay lớn nhỏ mỗi bên.
Đây là cái gì ? Theo tiếng nói của Đái Mộc Bạch, mọi người đều phát hiện biến hóa sau lưng Đường Tam. Lúc này Đường Tam phảng phất thừa nhận nỗi thống khổ cực lớn. Lại bắt đầu có huyết châu từ làn da tràn ra. Cả người đều kịch liệt co rút.
Ngay sau đó, tám cái gồ đó đột nhiên vỡ tan, càng kỳ dị hơn chính là làn da sau lưng Đường Tam cũng không có cuốn lại, rồi tám cái vật thể màu tím đậm từ cái gò đó chui ra, hơn nữa sinh trưởng với tốc đọ kinh người.
Lúc tám cái gò vỡ tan rồi xuất ra màu tím đậm vật thể, cả người Đường Tam tựa hồ buông lõng , nét mặt giãn ra rất nhiều nhưng thân thể vẫn như trước tiếp tục co rút.
Tại lúc mọi người chăm chú nhìn kỹ vât nọ, nó trong chớp mắt đã dài ra hơn một thước. Hơn nữa lấy kinh người tốc đọ mà sinh trưởng. Lúc chiều dài của nó vượt qua một thước năm thì thoáng dừng lại một chút, tại đầu mút nẩy ra như cùng mối nối nào đó, thâm tử sắc lại lần nữa giãn ra từ mối nối kéo ra về hướng khác.
“Đây, đây là …. “
Tám vật thể màu tím đen vẫn tiếp tục dái quá ba thước mới ngừng lại được. Toàn thân phát ra ánh sáng màu tím, mặt ngoài cực kỳ sáng bóng. Ở vị trị sau lưng Đường Tam to và xù xì nhất, càng ra phía ngoài thì càng biến thành nhỏ và tinh tế, đến vị trí của cùng đã trở nên giống như mũi nhọn sắc bén.
“Đây không phải là chân của Nhân diện ma chu sao? “
Nhìn Đường Tam, lại xem thi thể của nhân diện ma chu, mọi người giật mình phát hiện vật thể xuất hiện sau lưng Đường Tam cùng chân của Nhân diện ma chu phi thường giống nhau. Chỉ là của Đường Tam nhỏ một chút nhưng nhìn qua sáng bóng hơn, còn có tỏa ra nhàn nhạt hương thơm.
Triệu Vô Cực từng gặp qua không ít tình huống hồn sư hấp thu hồn hoàn. Nhưng tình cảnh này là lần đầu tiên trong đời lão được chứng kiến, trong lòng nhất thời không khỏi mất đi phán đoán năng lực.
Chuyện kỳ dị còn không có chấm dứt. Lúc tám cái chân nhện từ sau lưng Đường Tam triển khai ra, bắt đầu ép mình đứng dậy, bốn cái chân nhện phía dưới chậm rãi cắm vào mặt đất, dĩ nhiên nâng thân thể đang khoanh chân ngồi của Đường Tam lên không trung.
Đường Tam lúc này giống như có thêm tám cánh tay dài hơn ba thước. Nhìn vào cực kỳ quỷ dị.
Thân thể Đường Tam rốt cuộc ngừng co rút, quần áo trên người hắn toàn bộ bị xé rách. Dần dần, Lam ngân thảo kéo dài ra lúc trước dần dần vòng lại quấn quanh thân thể của hắn tựa như một cái kén. Chỉ có bên ngoài mấy cái chân chậm rãi di chuyển.
Sử Lai Khắc học viện mọi người căn bản không rõ tại sao lại biến thành như vậy, đối với bọn họ mà nói, hiện tại chỉ có thể chờ đợi. Trong mơ hồ, bọn họ có thể nghe được từ trong kén truyền ra tiếng xương cốt rung động. Về phần chuỵen gì xảy ra cho Đường Tam cũng không ai biết.
Mã Hồng Tuấn không nhịn được nói: “Đường Tam hắn sẽ không biến thành một con nhện to chứ ? “
Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. “ Không có khả năng. Tiểu Tam như thế nào biến thành một con nhện? Tình huống nhất định là do hắn hấp thu hồn hoàn sinh ra cái gì biến dị. Hắn nhất định không có việc gì. “
Ngay cả Tiểu Vũ cũng không biết lời nói của mình dung để an ủi mọi người hay vẫn là an ủi chính mình. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng ai cũng không ngờ, chờ đợi lần này cư nhiên như thế dài dằng dặc.
Tại lúc Áo Tư Tạp hấp thu hồn hoàn, trước sau chỉ bất quá dung hơn nữa canh giờ cũng đã hoàn thành. Nhưng sau khi Đường Tam ở trong kén, thời gian tựa như động lại, thủy chung vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ đã qua, sắc trời âm u từ từ trở nên sáng ngời, lại một lần nữa từ sáng ngời chuyển sang âm u. Chờ đợi suốt mười hai canh giờ làm mọi người mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng không ai dám vọng động, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Có điều làm cho bọn họ cảm thấy yên tâm hơn chính là tám cái chân nhện sau lưng Đường Tam không còn động đậy, biểu hiện tính mạng dấu vết.
Theo mệnh lệnh của Triệu Vô Cực, mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi. Chỉ có Tiểu Vũ nói cái gì cũng không chịu, một mực vẫn chờ đợi phía dưới thân thể của Đường Tam. Trong lòng nàng yên lặng cầu khẩn Đường Tam nhất định phải bình an vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Ân..." Một tiếng rên rĩ nhẹ đem thần trí có chút mơ hồ của Tiểu Vũ bừng tỉnh, nàng vội vã ngẫng đầu lên nhìn lại.
Thon dài Lam ngân thảo chậm rãi mở ra, một cây rễ hướng bên ngoài giãn ra dần dần lộ ra chủ nhân ở bên trong.
Trên người Đường Tam bao phủ một lớp màu sắc nâu đậm, theo Lam ngân thảo tản ra, mấy cái vật thể nâu đậm này từ từ tróc ra rơi xuống lộ ra thân thể bên trong.
Lúc Tiểu Vũ nhìn vào thân thể Đường tam mặt ngọc không khỏi xấu hổ đỏ bừng. Lúc này trên người Đường Tam không có gì che đậy, hoàn toàn xích lõa bởi thế các bộ phận cơ thể hiện ra rất rõ ràng. Tuy không quá khoa trương nhưng nhìn có vẻ tràn đầy cảm giác mạnh mẽ. Làn da màu cổ đồng có một vầng sáng màu tím nhạt mơ hồ lưu chuyển, cả người trôi nổi tại không trung, hai chân lúc trước khoanh lại giờ đã giản ra. Cả người tràn ngập cảm giác tà dị.
Trong mái tóc bù xù của Đường Tam lộ ra một sợi màu tím, thân mình tựa hồ có thể phát ra ánh sáng. Khiến cho Tiểu Vũ nhìn cực kỳ rõ ràng.
Tiếng rên rỉ phát ra lúc trước đúng là từ trong miệng Đường Tam. Lúc này, hai mắt hắn chậm rãi mở ra, trong mắt lộ ra vẻ mê mang.
Bản thân Đường Tam cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm giác được bản thân thừa nhận một loại cực độ thống khổ, tâm niệm phải cứu Tiểu Vũ đã chống đỡ cho ý chí của hắn. Đến lúc cảm giác cực kỳ thống khổ biến mất thì một loại tột cùng sảng khoái trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Thừa nhận thống khổ, rồi sau đó là cảm giác sảng khoái cùng cực khiến cho Đường Tam cả người trầm vào mê man. Ý thức một lần nữa kéo về là lúc hắn thấy Tiểu Vũ.
Trước mắt một mảnh mông lung, như bị bao phủ bởi một tầng lụa trắng. Cảm giác dần dần kéo trở về làm cho thần trí hắn từ từ thanh tỉnh. Cảnh vật trước mắt cũng trở nên rõ rang hơn.
Cả thân thể có cảm giác nói không nên lời thoải mái, tự hồ mỗi tế bào trong cơ thể đều đang hoan hô nhảy múa. Chỉ có điều sau lưng có chút ngứa, tựa hồ có cái gì đó mọc ra từ lưng mình. Hắn có thể cảm giác được bùn đất ẩm ướt, cảm giác được không khí xung quanh đang chuyển động. Nhưng Đường Tam lại mơ hồn phát giác có cái gì đó không giống với mọi khi.
Lúc này những người khác đều chú ý đến sự biến hóa của Đường Tam, Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh chứng kiến thân hình lõa lồ của hắn vội vã ngượng ngùng xoay người đi không dám tiếp tục nhìn, Tiểu Vũ mặc dù đồng dạng thẹn thùng nhưng an nguy của Đường Tam đối với nàng mà nói càng thêm trọng yếu. Cố nén tâm trạng ngượng ngùng vẫn như trước chắm chú nhìn vào Đường Tam.
Hai vàng một tím, ba cái hồn hoàn chuyển động vây vòng quanh thân thể Đường Tam, màu tím hồn hoàn nhìn qua cực kỳ rõ ràng, phát ra ánh sáng màu tím khiến thân thể Đường Tam càng thêm rõ rõ. Lam ngân thảo tất cả đều đã lặng yên biến mất chỉ còn tám cái chân nhện tồn tại sau lưng hắn như trước.
“Ca." Tiểu Vũ không nhịn được gọi nhẹ một tiếng.
Thanh âm phát ra thình lình làm Đường Tam cả kinh. Thanh âm này đối với hắn thực sự quá quen thuộc và khát vọng. Theo ý thức nhìn theo hướng phát ra thanh âm vừa lúc chứng kiến Tiểu Vũ đang chăm chú nhìn hắn.
Thân thể Đường Tam chợt có chút kịch liệt run rẩy muốn hướng đến chỗ Tiểu Vũ. Nhưng mà, lúc này thân thể của hắn đang được bốn cái chân nhện chống đỡ, lơ lững giữa không trung. Những chân nhện đó cũng là một bộ phận của cơ thể hắn, theo hắn ý niệm vừa động, chân nhện tự động thu hồi từ trên mặt đất rút ra.
Đường Tam cũng không biết biến hóa của bản thân. Cả người lập tức mất đi thăng bằng từ không trung rơi xuống.
“Cẩn thận.” Tiểu Vũ kinh hô một tiếng, lập tức mở ra song chưởng tiếp lấy thân thể của Đường Tam. Đường Tam từ hơn hai thước cao rơi xuống xung lực cũng không quá lớn, vả lại thực lực của nàng không thấp, lúc này mới được Tiểu Vũ bắt lấy.
Tám cái chân nhện sau lưng đường thời hướng về phía sau vung lên, nhìn qua mặc dù quái dị nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động của Đường Tam.
Mùi vị quen thuộc truyền vào mũi, Cơ hồ Đường Tam trước tiên trở tay ôm lấy thân thể Tiểu Vũ,”Ta. Ta không phải đang nằm mơ chứ? Tiểu Vũ, thật là ngươi?”
Tiểu Vũ đồng dạng ôm lấy Đường Tam, khóc không thành tiếng.
Lúc này, Đường Tam vừa mới từ trong mông lung dần dần tỉnh lại. Hương thơm từ người Tiểu Vũ hắn phi thường quen thuộc, hơn nữa từ thân thể mềm mại truyền đến độ ấm. Lúc này hắn mới biết tất cả đều là sự thật. Tiểu Vũ đã trở về. Nàng đã trở về.
“Ngoan. Đừng khóc. Trở về là tốt rồi.” Nhẹ nhàng vuốt lưng của Tiểu Vũ, Đường Tam cũng không ngăn được nước mắt, tất cả long lắng giờ này bỗng chốc tan biến. Gặp lại Tiểu Vũ làm cho hắn thể xác và tinh thần có chút run rẩy. So với Tiểu Vũ thì thứ ba hồn hoàn vừa mới đạt được chẳng đáng kể chút nào. Ở trong lòng hắn, không có gì so sánh được với tính mạng của Tiểu Vũ.
“Ca. Đều là do ta không tốt, làm cho ngươi lo lắng.” Tiểu Vũ nghẹn ngào nói.
Đường Tam lắc đầu.”Đứa ngốc. Là ta không tốt mới đúng. Do ta không đủ bản lãnh, có bảo vệ tốt cho ngươi.”
“Khụ. Khụ.” Một tiếng ho khan làm hai người đang đang trong vui mừng tỉnh lại.
Tiếng ho khan đó là do Đái Mộc Bạch phát ra.”Tiểu Tam, mặc dù ta thừa nhận vốn liếng (chỉ cái của đàn ông) của ngươi không tồi. Nhưng dù sao ngươi trước tiên cũng mặc quần áo vào đã chứ, dù sao còn có mấy cô nương ở đây a.”
Đường Tam sửng sốt một chút.
Vô ý thức nhìn lại người mình nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên người mình ngay cả một mảnh vải cũng không có.
Tiểu Vũ lúc này cũng tỉnh ngộ. Nhất thời mặt đỏ bừng cười xấu hổ vội vã nhắm mắt lại, nhưng vẫn không muốn rời khỏi lồng ngực của Đường Tam. Chỉ là chon ở trong hắn lòng ngức, không chịu ngẩng lên.
“Cái này….. Ta như thế nào biến thành như vậy? Ai cởi hết quần áo của ta thế này?” Đường Tam ngây ngốc hỏi.
Áo Tư Tạp bên cạnh chui ra: ”Không ai cởi quần áo của ngươi cả, ai biết nó tại sao lại mất đi không?”
Đường Tam hướng bên hông vuốt ve, còn may, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ vẫn còn. Lập tức nhẹ nhành đẩy Tiểu Vũ ra, vội vã lấy quần áo mặc vào.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK