Triệu Thiên Hương cầm tay Mạnh Thục, “Được rồi, lão gia, đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy chứ. Chúng ta vẫn còn phải tìm giúp Y Nhiên tìm một cái đệ tam hồn hoàn thích hợp. Việc của nó để sau này hãy nói đi, sau khi trở về, chúng ta trước hết tìm hiểu rõ ràng về Sử Lai Khắc học viện rồi hãy nói.”
Lúc này, đám đệ tử Sử Lai Khắc học viên ánh mắt trở nên thập phần ngưng trọng. Khoanh chân ngồi giữa vòng tròn do mọi người tạo thành, thân hình Đường Tam đã không còn rõ ràng nữa, cả người đều bị một tầng sương mù màu đỏ nhạt bao phủ vào trong.
Mà tầng sương mù này không phải là quang mang của hồn lực, mà là máu của Đường Tam.
Không lâu trước đó, theo sự ba động kịch liệt của hồn lực trên người, da Đường Tam bắt đầu tràn ra một tầng huyết châu, theo hồn lực bốc lên trong không khí, hình thành một tầng sương mù màu đỏ nhạt.
Đường Tam cau mày, môi mím chặt, thân thể thủy chung không ngừng rung động, hơn nữa trên làn da lại tràn ra huyết châu, có thể tưởng tượng được sự thống khổ của hắn to lớn kịch liệt đến chừng nào.
Trong sương mù, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh xương cốt bị gẫy. Mỗi một lần đều gây cho mọi người xung quanh cảm giác kinh tâm động phách. Đệ tam hồn hoàn bị hắn hấp thu thuỷ chung không có hiện hình ra, điều này chứng tỏ Đường Tam còn chưa đem hồn hoàn của Nhân diện ma chu hoàn toàn hấp thu.
Đái Mộc Bạch lo lắng thấp giọng hỏi Triệu Vô Cực: “Triệu sư phụ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Đường Tam sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.”
Triệu Vô Cực đồng dạng cau mày. “Ta biết, nhưng là, bây giờ không thể dừng hắn lại, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bây giờ chỉ có hy vọng vào ý chí của bản thân hắn mà thôi. Hồn hoàn này chứa rất nhiều năng lượng, hẳn là hắn có thể hấp thu được. Chỉ là trạng thái thân thể hắn bây giờ không phải tốt nhất, mà năng lượng trong hồn hoàn của Nhân diện ma chu lại vô cùng bạo lệ, nên mới xảy ra tình huống này. Hy vọng Đường Tam có thể vượt qua, nếu không…”.
Đường Tam lúc này đang phải chịu nỗi thống khổ mà chỉ mình hắn tự biết. Đối với năng lượng hồn hoàn của Nhân diện ma chu trước mặt, hắn cảm giác được toàn thân như đang bị vô số lưỡi dao sắc bén cắt vào, lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không đau, năng lượng mạnh mẽ không ngừng xé toạc thân thể hắn ra, làm hắn thủy chung bị vây trong sự thống khổ đến cực độ.
Kỳ thật Triệu Vô Cực cũng nói sai một chút. Bởi vì số lượng của Nhân diện ma chu rất thưa thớt, cho dù là có đại sư ở đây, cũng khó có thể phán đoán tu vi chính thức của nó. Một hồn sư có thể hấp thu đệ tam hồn hoàn cao nhất là một ngàn bảy trăm năm tu vi, đệ tứ hồn hoàn mới có thể hấp thu hồn hoàn đạt tới năm ngàn năm tu vi. Đệ ngũ hồn hoàn tối đa có thể hấp thu một vạn hai ngàn năm, đệ lục hồn hoàn tối đa là hai vạn năm. Đệ thất hồn hoàn dao động trong khoảng ba vạn đến năm vạn năm tu vi, còn phụ thuộc vào thuộc tính bất đồng của hồn sư. Đến đệ bát hồn hoàn mới có thể hấp thu hồn hoàn ngoài năm vạn năm tu vi. Cuối cùng là đệ cửu hồn hoàn, có thể hấp thu hồn thú mười vạn năm tu vi. Tuy nhiên, trong giới hồn sư, chưa có ai có thể thu thập đựơc hồn thú có mười vạn năm tu vi làm hồn hoàn cuối cùng cho mình.
Đường Tam giết chết con Nhân diện ma chu này, tu vi thật sự của nó đã hơn hai ngàn năm, mặc dù vừa mới vượt qua, nhưng như vậy là đã quá khả năng hấp thu cực hạn đối với đệ tam hồn hoàn. Đó cũng là lý do chủ yếu vì sao đại sư mặc dù biết rõ Nhân diện ma chu đối với Lam ngân thảo của Đường Tam trợ giúp rất lớn, nhưng vẫn không tán thành việc hắn đi tìm kiếm loại hồn hoàn này.
Lúc chiến đấu, Đường Tam cũng đã đoán được gần chính xác tu vi của con Nhân diện ma chu này. Nhưng hắn quên mất một điểm, con Nhân diện ma chu này dù sao cũng đã bị Long Công Mạnh Thục đánh trọng thương từ trước. Thực lực của Mạnh Thục là sao chứ, thương thế mà hắn gây ra cho nhân diện chu ma ảnh hưởng rất nhiều đến thực lực của nó.
Tình huống Đường Tam cùng đại đa số các hồn sư lại không giống nhau, bởi vì hắn là song sanh vũ hồn. Hơn nữa lại tu luyện Huyền Thiên công ghi trong Huyền Thiên bảo lục, mức độ kiên cường dẻo dai của thân thể so với người bình thường không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Theo lý mà nói, nếu là hồn thú bình thường, vấn đề hấp thu hồn hoàn hai ngàn năm làm đệ tam hồn hoàn, đối với hắn cũng không phải là vấn đề quá lớn, dù sao, hắn cũng có ưu thế là thân thể.
Nhưng con Nhân diện ma chu này lại không phải là một hồn thú bình thường, thân hình bạo lệ và cường hãn làm cho hồn hoàn của nó trở nên vô cùng bá đạo, đã vậy, lúc này thân thể Đường Tam cũng không phải ở trạng thái tốt nhất, nhất thời đã lâm vào nguy cơ cực lớn.
Nếu chỉ dựa vào tình huống thân thể Đường Tam mà tính toán, thì kết cục cuối cùng của hắn chỉ có thể là một. Thân thể không cách nào thừa nhận năng lượng của Nhân diện ma chu ồ ạt tiến vào, dẫn đến bạo thể mà chết vì dù sao cỗ năng lượng này cũng đã vượt quá khả năng hấp thu của hắn.
Nhưng có những thứ lại không cách nào tính toán được, thí dụ như : Ý chí, niềm tin.
Một người có ý chí đạt đến một trình độ kiên cường nhất định, hoặc là sở hữu một niềm tin cứng rắn, thì thường sẽ có cơ hội gặp được kỳ tích.
Lúc này, Đường Tam mặc dù đang phải chịu nỗi thống khổ vô cùng, nhưng sâu trong nội tâm, hắn lại có một niềm tin cực kỳ cứng rắn, đó chính là đi cứu Tiểu Vũ.
Chính nhờ niềm tin đó, mà hắn cường ngạnh trụ vững chống chọi lại từng đợt thống khổ. Dù rằng trên người lúc này chẳng có chỗ nào không chảy ra máu tươi, nhưng hắn quyết đối kháng với cỗ năng lượng bá đạo từ hồn hoàn của Nhân diện ma chu.
Từ góc độ khác mà nói, Tiểu Vũ bị Thái thản cự viên bắt đi, ngược lại lại thành toàn cho Đường Tam. Hấp thu hồn hoàn vượt quá khả năng cố nhiên mang đến nguy cơ rất lớn, nhưng khi thành công, lợi ích thu được cũng lớn không kém.
Năng lượng không ngừng ba động mạnh mẽ hơn, chung quanh Đường Tam, huyết vụ trở nên ngày càng rõ ràng. Trong màn huyết vụ, thậm chí còn có mùi tanh nhàn nhạt, không biết có phải là tạp chất vẫn còn trong cơ thể Đường Tam hay là độc tố của Nhân diện ma chu hay không nữa.
Đang lúc mọi người cấp bách như ngồi trên đống lửa, đột nhiên có tiếng bước chân người nhè nhẹ khiến Triệu Vô Cực chú ý.
“Kẻ nào?”. Triệu Vô Cực ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng đó, hồn lực ngay lập tức đề tụ. Lúc này Đường Tam đã tới thời khắc mấu chốt, Triệu Vô Cực quyết không cho phép bất luận người nào hay hồn thú nào quấy rầy đến hắn.
“Triệu sư phụ” Một thân ảnh nhỏ nhắn từ trong rừng cây chạy ra. Nhìn thấy nàng, không chỉ là Triệu Vô Cực sửng sốt, những người khác cũng không khỏi ngẩn ngơ. Người từ trong rừng cây chạy ra chính là Tiểu Vũ.
Dáng vẻ Tiểu Vũ lúc này trông khá nhếch nhác, quần áo trên người nhiều chỗ bị tổn hại, búi tóc đuôi bọ cạp trên đầu rối tung, nhưng sắc mặt lại thập phần hồng nhuận, nhìn qua tựa hồ so với trước kia thành thục hơn vài phần.
“Tiểu Vũ, cô không chết ư?” Áo Tư Tạp nói ra rồi, mới ý thức được lời nói của mình có chút khó nghe.
Tiểu Vũ tức giận nói: “Ngươi mong ta chết lắm sao?... Đây là… cái gì vậy? Sương mù này là…. trời ạ, Tiểu Tam hắn làm sao vậy?”.
Thấy rõ Đường Tam trong màn sương mù màu đỏ nhạt, Tiểu Vũ trong lòng khẩn trương, bước tới ba bước rồi nhảy bổ tới.
Nàng được Thái Thản cự viên đưa tới đây. Tinh Đấu đại sâm lâm mặc dù diện tích rất lớn, nhưng là vua sâm lâm, Thái Thản cự viên ở nơi đây tìm kiếm đám đệ tử Sử Lai Khắc học viện lại không khó khăn chút nào, tất cả hồn thú đều có thể là con mắt của nó. Sau khi đem Tiểu Vũ đến gần chỗ này, Thái thản cự viên mới yên lặng rời đi.
“Không nên kinh động đến hắn, hắn đang hấp thu đệ tam hồn hoàn.” Triệu Vô Cực vội vàng ngăn cản Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ thất thanh nói: “Sao lại có thể như thế? Hấp thu đệ tam hồn hoàn như thế nào lại biến thành thế này?” Quay đầu nhìn về phía thi thể Nhân diện ma chu bên cạnh, nàng liền hiểu rõ ràng:. “Là Nhân diện ma chu, không hay rồi, con Nhân diện ma chu này tu vi đã vượt qua hai ngàn năm, đại sư đã từng nói,cực hạn để có thể hấp thu đệ tam hồn hoàn là một ngàn bảy trăm sáu mươi năm, Tiểu Tam hắn…”.
Triệu Vô Cực sửng sốt, “Trò làm sao biết được con Nhân diện ma chu này là hơn hai ngàn năm tu vi?”
Tiểu Vũ lúc này mới ý thức được chính mình đã sai lầm, “Tu vi của Nhân diện ma chu muốn xem thì phải quan sát chiều dài chân. Các người nhìn xem, chân của con Nhân diện ma chu này đã dài hơn ba thước, đây là dấu hiệu của tu vi vượt qua hai ngàn năm. Chẳng lẽ các người không biết những hồn thú có tu vi ngàn năm, mỗi lần vượt qua một ngàn năm sẽ có một chút biến hoá rõ rệt ư? Giống như hồn thú có trăm năm tu vi thì cứ trăm năm lại biến hoá, mà hồn thú vạn năm tu vi cũng biến hoá như vậy.”
Triệu Vô Cực có chút khâm phục nói: “Cái này quả thật ta không nắm rõ lắm. Không nghĩ tới trò đối với kiến thức về hồn thú lại am hiểu như vậy.”
Tiểu Vũ nói: “Cái này đều là do đại sư dạy.” Nàng đem sai lầm của mình đổ cho người có nghiên cứu đối với vũ hồn sâu rộng như đại sư, hiển nhiên là biện pháp tốt nhất. Quả nhiên, nghe xong lời nàng nói, sự nghi hoặc trong lòng mọi người được giải toả.
Triệu Vô Cực cười khổ nói: “Tiểu Tam đã bắt đầu hấp thu cái hồn hoàn này, bây giờ không thể nào dừng lại được. Chúng ta chỉ còn hy vọng rằng hắn có thể đứng vững qua cửa ải khi bị năng lượng trong hồn hoàn đánh sâu vào. Phải rồi, Tiểu Vũ, trò làm thế nào lại thoát khỏi bàn tay của Thái Thản cự viên thế?…. Trước hết hãy nói cho chũng ta biết chuyện gì xảy ra đi.”
Nàng đương nhiên không thể nào khai ra cho mọi người biết là bởi vì Thái thản cự viên cảm nhận được hơi thở của nàng mới cố ý đến đem nàng đi. Trước khi quay lại, Tiểu Vũ tự nhiên đã nghĩ ra cách giải thích tốt rồi. Một mặt nàng lo lắng nhìn Đường Tam, một mặt lập tức giải thích: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Con Thái thản cự viên đó túm lấy ta hướng vào sâm lâm chạy cũng không xa thì tựa hồ có một tiếng như tiếng bò rống từ một hướng truyền lại, con Thái Thản cự viên đó có vẻ rất khẩn trương, nhìn ta một chút, rồi đem ném ta sang một bên, sau đó bỏ chạy.”
“Âm thanh bò rống? Loài bò nào có thể làm cho Thái Thản cự viên khẩn trương đây? Sau đó thì sao?” Triệu Vô Cực không khỏi nhíu mày.
Tiểu Vũ trong mắt toát ra quang mang sợ hãi, “ Con Thái Thản cự viên đó bỏ ta xuống, trước khi đi còn phát ra một tiếng hống . Ta chỉ cảm thấy một trận trời rung đất chuyển rồi hoa mặt chóng mày ngất đi. Khi ta tỉnh lại đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa. Lúc ấy tình hình rất kinh khủng. Chung quanh ít nhất có vài chục con hồn thú bị chấn ngất, những con thực lực yếu thì trực tiếp bị chấn đến mũi miệng xuất huyết mà chết, không biết là vận khí ta tốt hay xâu nữa…, ta đột nhiên phát hiện, hồn lực của mình đã đột phá tới ba mươi cấp rồi.”
Triệu Vô Cực cả kinh, “Cái gì? Trò đã đạt ba mươi cấp? Trò với Đường Tam, ai lớn hơn?”
Tiểu Vũ nói: “Ta so với hắn ít hơn mấy tháng.”
Triệu Vô Cực không biết nói gì hơn. Kỷ lục Đường Tam vừa mới sáng tạo ra đã được sửa đổi. Bất quá, lời nói tiếp theo của Tiểu Vũ càng làm hắn mở to hai mắt mà nhìn.
Tiểu Vũ nói: “Lúc ấy ta rất sợ hãi, có lẽ hồn lực tăng lên cũng bởi vì nguyên nhân chính là được ngoại giới kích thích. Vừa lúc đó ta phát hiện có một con hồn thú ngàn năm tương đối thích hợp đang hôn mê tại đó, bèn giết nó thu được đệ tam hồn hoàn.”
“Như vậy cũng được sao?” Mập mạp trừng mắt nhìn Tiểu Vũ, trong ánh mắt lộ ra vẻ như: “Mèo mù vớ cá rán”.
Tiểu Vũ vẻ mặt toát ra sợ hãi, “Cứ coi như ta mạng lớn đi cũng được. Ta vốn tưởng chết chắc, vì không muốn bị hồn thú chung quanh sau khi tỉnh lại tập kích, ta không thể không giết hết những hồn thú chung quanh vốn đã bị chấn ngất . Sau khi hấp thu đệ tam hồn hoàn, khôi phục thể lực, lúc này ta mới dựa theo trí nhớ quay lại, lại nghe thấy âm thanh nên tìm được đến đây, rốt cục là cũng tìm được mọi người.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK