Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mạnh Y Nhiên sửng sốt một chút, “Ngươi muốn dạy ta?” Nàng vẫn nhớ rõ ràng, vừa nãy gia gia nàng có nói, bắt Đường Tam để lại một cánh tay. Nhưng ngẩng đầu nhìn Đường Tam, lại phát hiện ánh mắt hắn cực kỳ trong suốt, không có một chút tạp chất nào, hiển nhiên không phải giả bộ.

Đường Tam nói: “Ám khí chi đạo, bác đại tinh thâm, cô có nguyện ý học không?”.


Mạnh Y Nhiên hạ ý thức, gật gật đầu.


Đường Tam mỉm cười, nói: “Vừa rồi tôi cũng không hề dùng mắt để nhìn nhưng lại có thể ném chính xác. Đây là một loại kỹ năng cơ bản để sử dụng ám khí, gọi là “Thính Thanh Biện Vị”*, bằng vào thính lực để phát hiện vị trí của mục tiêu. Dưới tình huống gặp phải ánh sáng không tốt, hoặc là góc độ không thích hợp, con mắt nhiều khi không thể xác định chính xác vị trí của mục tiêu, khi đó thính lực lại có thể phát huy tác dụng trọng yếu. Luyện tốt Thính Thanh Biện Vị, ám khí của cô khi phóng ra không có chỗ nào không bắn được, lại cực kỳ bí mật.”


Thính Thanh Biện Vị là phương pháp trụ cột để luyện tập ám khí, không coi là bí mật gì cả. Lập tức, Đường Tam cũng không ngại ngùng mà lảng tránh vợ chồng Cái Thế Long Xà đứng bên cạnh. Ngắn gọn đem phương pháp luyện tập nói một lần, hơn nữa hắn còn giải thích qua về phương pháp luyện tập sử dụng ám khí.


Mạnh Y Nhiên lúc bắt đầu trong lòng còn có chút khúc mắc, nhưng dần dần theo sự giảng giải của Đường Tam, nàng liên tục gật đầu. Chỉ cần thời gian uống một chén trà, Đường Tam đã làm cho nàng đối với thế giới ám khí có nhận thức hoàn toàn mới.


“… nếu cô có thể luyện thật tốt, ám khí sẽ có tác dụng phụ trợ rất lớn.” Đường Tam dùng lời nói đơn giản nhất để kết thúc sự chỉ bảo đối với Mạnh Y Nhiên, không phải là hắn ích kỷ, mà là nóng lòng hấp thu hồn hoàn của Nhân diện ma chu, rồi còn đi tìm Tiểu Vũ.

Lúc này thể lực cùng hồn lực của hắn đã khôi phục lại một chút, tự cảm giác có thể hấp thu hồn hoàn được rồi.


Long Công cùng Xà Bà một mực đứng bên cạnh nhìn Đường Tam và Mạnh Y Nhiên, không có chen vào. Khuôn mặt Long Công vốn có chút bực bội bởi vì lời nói của Triệu Vô Cực lúc này, bây giờ đã hiện lên nét tươi cười.

Mạnh Y Nhiên nhìn Đường Tam thật sâu, “Ta sẽ không nói cám ơn đối với ngươi.”

Đường Tam lạnh nhạt cười, “Tôi cũng không mong chờ điều đó”




“Phốc… xích”. Thanh âm vang lên.

Mạnh Y Nhiên cười. Nàng vốn rất đẹp, lúc cười nhất thời giống như xuân phong đông giải (gió xuân xua tan đi giá lạnh của mùa đông) động lòng người, “Ngươi mới mười hai tuổi ư? Thật đúng là quỷ nhỏ trưởng thành. Đến đây, để tỷ tỷ hôn một cái.” Vừa nói xong đột nhiên hôn lên gương mặt Đường Tam một cái.


Đường Tam hiển nhiên không ngờ tới việc bị Mạnh Y Nhiên “đánh lén”, chỉ cảm thấy một trận ôn nhuận trên mặt, trong lúc nhất thời không chỉ gương mặt đỏ ửng, ngay cả lỗ tai cũng nhuộm một mảng màu hồng.


Mạnh Y Nhiên nhìn bộ dáng xấu hổ của hắn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nghiêm mặt nói: “Ngươi không nên có ý nghĩ gì cả, đây là đánh cuộc giữa ta và ngươi. Tự nguyện đánh cuộc, thua ngươi, ta cũng không có gì xấu hổ cả. Tốt lắm, chúng ta đi đây, ngươi nên mau chóng hấp thu cái hồn hoàn kia đi, lần sau nếu ta đi liệp sát hồn thú, mà còn gặp ngươi phá hoại, hừ hừ”. Vừa nói, nàng vừa đưa nắm tay lên doạ Đường Tam, hiển nhiên là không có chút uy hiếp nào cả.


Long Công, Xà bà nhìn nhau cười, hướng Triệu Vô Cực gật đầu, sau đó mang cháu gái đằng thân lướt đi. Bọn họ còn phải mau chóng tìm kiếm hồn thú thích hợp cho cháu gái, sau đó sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Dù sao còn có Thái thản cự viên, không thể không đề phòng.


Áo Tư Tạp đến bên người Đường Tam, cười hắc hắc, “Tam nhi, sảng khoái chứ?”


Đường Tam trừng mắt nhìn hắn một cái. “Sảng cái gì? Cho ta một cây Khôi Phục hương tràng nữa đi.”

Áo Tư Tạp cười ha ha:
“Lão tử có cây đại hương tràng.” Dưới câu hồn chú bỉ ổi, một cây hương tràng trực tiếp xuất hiện, đưa cho Đường Tam.


Xoay người nhìn thi thể Nhân diện ma chu, lúc này quang mang màu đen nồng nặc ngưng tụ thành hình phía trên thi thể Nhân diện ma chu, đúng là thời cơ tốt nhất để hấp thụ. Nhìn nó, Đường Tam sắc mặt vừa có chút buông lỏng lại trở nên ngưng trọng, thời khắc này hắn nhớ đến Tiểu Vũ còn đang đợi hắn tới cứu.


Ăn hương tràng xong, hắn đi tới bên thi thể Nhân diện ma chu, ngồi xuống nói: “Phiền toái mọi người rồi.”


Triệu Vô Cực hướng Đường Tam gật đầu, phất phất tay ý bảo chúng đệ tử đem Đường Tam làm trung tâm, cẩn thận đề phòng. Có sự bảo vệ của họ, Đường Tam không cần lo tới bị hồn thú bình thường gây uy hiếp. Rốt cục có thể toàn tâm toàn ý hấp thu hồn hoàn cường đại trước mặt.


Giơ tay phải lên, vũ hồn Lam ngân thảo mang theo quang mang màu lam chậm rãi xuất hiện trong lòng bàn tay Đường Tam. Hít một hơi thật sâu, Đường Tam hướng tới hồn hoàn Nhân diện ma chu triệu hoán.


Hắc sắc quang mang như bị đè nén đã lâu, rốt cục tìm được lỗ hổng để xâm nhập, vừa cảm nhận được vũ hồn của Đường Tam, nhất thời giống như hải nạp bách xuyên (trăm sông đổ biển) hướng tới Đường Tam ùn ùn đổ vào.

Chứng kiến hắc sắc quang mang trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân thể Đường Tam, Triệu Vô Cực cũng không khỏi cả kinh, “Hồn lực ba động thật mạnh mẽ, con Nhân diện ma chu này đến tột cùng là có bao nhiêu năm tu vi?”


Thân làm người trong cuộc, Đường Tam cảm thụ càng rõ ràng hơn. Hắn chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu khổng lồ chợt dũng mãnh xâm nhập vào cơ thể mình, không đợi hắn phản ứng lại, nhiệt lưu giống như ngọn lửa hừng hực bắt đầu thiêu đốt thân thể hắn.


Hồn thú Nhân diện ma chu quả bá đạo, đã quyết định sự hình thành hồn hoàn bạo lệ, luồng nhiệt lưu cường đại vừa tiến vào trong cơ thể Đường Tam, bắt đầu điên cuồng cải tạo thân thể hắn.


Mặc dù trong hồn hoàn ẩn chứa năng lượng không có ý thức, nhưng căn bản là ý thức Đường Tam không có khả năng khống chế.

Dưới sự ba động cường đại của hồn lực, Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể mình như là muốn bị xé tan, thống khổ kịch liệt làm hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.


Mọi người đang vây quanh người hắn đồng thời lấy làm kinh hãi, bọn họ đều đã từng hấp thu hồn hoàn, nhưng tình huống như vậy thì mới lần đầu tiên gặp phải, ánh mắt không khỏi đều hướng Triệu Vô Cực.


Triệu Vô Cực trầm giọng nói: “Hồn hoàn của con Nhân diện ma chu này thực sự vô cùng bá đạo, muốn hấp thu cũng không phải dễ dàng. Bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân hắn. Hấp thu hồn hoàn không thể mượn ngoại lưc, nếu không sẽ sinh ra phản tác dụng. Chúng ta bây giờ chỉ có thể tin tưởng là Đường Tam có thể kiên trì khống chế được nó.”


Có điều Triệu Vô Cực đã không nói ra, hồn hoàn càng khó hấp thu, tác dụng mang lại càng lớn. Dù sao nó cũng mang theo năng lượng khổng lồ, hồn kỹ được sinh ra cũng sẽ cực kỳ lợi hại.

Ở chỗ khác, lúc này Mạnh Thục, Triêu Thiên Hương mang theo Mạnh Y Nhiên hướng sâu trong Tinh đấu đại sâm lâm đi tới.

Triêu Thiên Hương một mực quan sát cháu gái mình, từ lúc rời khỏi đoàn người Sử Lai Khắc học viện, Mạnh Y Nhiên thuỷ chung cúi đầu không nói, tựa hồ đang suy nghĩ về vấn đề gì.


“Y Nhiên, con đang suy nghĩ cái gì vậy?” Triêu Thiên Hương hỏi.

Mạnh Y Nhiên bị thanh âm làm cho tỉnh lại, “Con đang suy nghĩ về lời nói của Đường Tam. Nãi nãi, người nói xem sau này con có nên sử dụng Thấu Cốt châm kia không?”

Triêu Thiên Hương nhìn cháu gái, cười nói: “Nếu con cảm thấy tốt thì dùng. Châm kia mặc dù hình dáng có chút đặc thù, nhưng muốn tìm người chế tạo thực sự không thành vấn đề. Chỉ là, ta lần đầu tiên nhìn thấy một cái châm dài như vậy, không thể ngờ rằng nó dài tới năm tấc.”

Long công Mạnh Thục đột nhiên nói: “Tiểu tử Đường Tam này quả không tệ, chẳng những thiên phú tốt lại không chút kiêu căng ngạo mạn, thực sự là nhân tài khó kiếm. Đáng tiếc là nó không chịu gia nhập gia tộc ta, nếu không, không tới hai mươi năm, có thể đưa gia tộc ta bước lên một bậc thang mới.”


Triệu Thiên Hương than nhẹ một tiếng, nói: “Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân biến hoá long (Chép vàng quật khởi trong ao tù, gặp khi mây gió sẽ biến hoá thành rông), không chỉ là Đường Tam, ta xem mấy đứa nhỏ kia đều như vậy. Thật không biết Triệu Vô Cực từ đâu kiếm được nhiều đứa nhỏ có thiên tư xuất sắc như vậy. Nghe Triệu Vô Cực nói, bọn họ tựa hồ là đệ tử Sử Lai Khắc học viện, nhưng mà ông lại chưa từng nghe thấy cái tên này?”


Mạnh Thục nói: “Việc này cũng không quan trọng, ngoài Đường Tam thì mấy đứa kia mặc dù nhìn cũng rất được, nhưng ta cho rằng, bọn chúng so với Đường Tam còn có chút chênh lệch. Y Nhiên, con cảm thấy Đường Tam thế nào?”


Mạnh Y Nhiên sửng sốt một chút, trong mắt quang mang có chút lẩn tránh. Cuối cùng náng vẫn không nhịn được, nói: “Cũng chỉ là tiểu hài tử già đầu mà thôi.” Nhớ tới gương mặt nghiêm túc của Đường Tam, nàng không nhịn được bổ sung một câu. “Hắn nhìn qua thật không giống như mới chỉ mười hai tuổi.”


Mạnh Thục mỉm cười nói: “Ông là muốn hỏi cảm giác của con đối với hắn kìa.”

Mạnh Y Nhiên cũng đã mười sáu tuổi, đúng là độ tuổi bắt đầu để ý đến giới tính khác, lại cực kỳ thông minh, trong giọng nói gia gia mơ hồ hiểu được vài phần.

“Gia gia, người sẽ không phải là muốn ghép đôi đó chứ? Ta so với hắn còn lớn hơn ba tuổi, làm sao có thể?” Nàng vừa qua sinh nhật thứ mười sáu, quả thật so với Đường Tam còn lớn hơn ba tuổi.

Mạnh Thục a a cười. “Tuổi không là vấn đề. ‘Nữ đại tam, bão kim chuyên’ mà” (nữ hơn ba tuổi bằng ôm cục vàng).

Mạnh Y Nhiên mặt cười đỏ bừng, “Gia gia, người…”



Mạnh Thục lại nói: “Như thế nào? Con không muốn ư? Cảm thấy tướng mạo của nó quá tầm thường à?”

Mạnh Y Nhiên hứ một tiếng, trả lời “Hắn vốn là bình thường, cũng chẳng có vẻ gì giống danh gia đệ tử, thật không rõ, tại sao hắn lại dùng Lam Ngân thảo, cái loại phế vũ hồn này sao lại tu luyện được với tốc độ nhanh như vây.”

Mạnh Thục nhíu nhíu mày, “Nha đầu, từ lúc nào lại trở nên nhìn tướng mạo mà xét người thế? Tiểu tử Đường Tam kia không thể đơn giản như con nói được. Sao con biết hắn xuất thân không phải danh môn? Lam ngân thảo thì sao? Con đã gặp hồn sư nào có thể tu luyện Lam ngân thảo tới ba mươi cấp chưa? Còn có những lý giải về ám khí của nó, một điểm này thôi cũng đủ để chứng minh đứa nhỏ này quả là bất phàm.”

Mạnh Y Nhiên thấy gia gia tức giận, không khỏi le lưỡi. “Gia gia, người đừng nóng giận, việc này để sau hãy nói đi. Sau này có thể gặp lại hắn hay không, còn chưa biết mà.”

Mạnh Thục than nhẹ một tiếng, “Mỗi người đều có phúc phận riêng, việc của con để con tự quyết định đi. Bất quá, gia gia cả đời từng trải, nói cho con hiểu một điều, cơ hội chỉ đến một lần, chớp mắt là qua, nếu không biết nắm lấy, thì sẽ mất đi rất nhiều thứ.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK